41 Người ngoài chưa bao giờ biết, từ sau khi giáo tổ khai sơn Địch Phi mất, Ma giáo đã gần bảy trăm năm không có giáo chủ chân chính. Mỗi một đời giáo chủ Ma giáo mà người ngoài gọi, kỳ thật đều chỉ là Thiên vương trong chư vương Ma giáo, lấy thân phận quyền giáo chủ, đảm nhiệm chức giáo chủ.
42 Biển Tử Vong chẳng có lấy một giọt nước, đó là một vùng biển cát mờ mịt vô biên. Cuồng phong phảng phất vĩnh viễn không dừng lại, cạm bẫy lưu sa vĩnh viễn phiêu dao bất định, cả chim ưng trên không trung cũng phải tránh xa vùng tử vong giữa sa mạc này.
43 Tiếng chuông réo rắt, khi nhẹ khi nặng, khi dài khi ngắn, dường như vĩnh viễn không đoạn tuyệt. Trong Cửu Trùng thiên, thần sắc ba vị vương tối cao của Ma giáo, dường như bị tiếng chuông kéo theo, thấp thoáng sinh ra biến hóa.
44 Trong vô số truyền thuyết đời sau, võ công của giáo chủ Ma giáo Phó Hán Khanh, được truyền thành một thần thoại. Nhất là y đột nhiên xuất hiện ở tổng đàn Ma giáo, lấy sức một người, dễ dàng xông vào Thiên Ngoại thiên tụ tập sức của cả thiên hạ chính đạo cũng không thể công phá, đủ loại võ công thần kỳ trong đó, bởi vì truyền qua các đời, cùng các loại tưởng tượng của người đời sau, đã được truyền thành cường đại như thần.
45 Trong mắt người bên ngoài, giáo chủ Ma giáo, tự nhiên là có được quyền lợi cao nhất, sinh sát trong tay, nói sao làm vậy, không chừng còn hở chút đánh giết thủ hạ, để thể hiện mình uy nghiêm cỡ nào, cường đại cỡ nào, tài ba cỡ nào, trong truyền thuyết, tất cả ma đầu tà đạo, đa số đều tàn bạo vô tình, lại đáng sợ như thế.
46 Phó Hán Khanh được chiêu đãi tốt vô cùng, bể bơi cực lớn bạch ngọc điêu thành, chỉ cho mình y tắm rửa, bên cạnh còn đứng một hàng bảy tám thiếu nữ xinh đẹp, giúp y giữ đồ, chà lưng.
47 Chính xác mà nói, cuộc sống của Phó Hán Khanh ở Ma giáo, tốt đến không thể tốt hơn. Giường ngà gối mềm cao giấc, rượu ngon thức ngon bày trước mắt. Mọi sự đều không cần y nhọc lòng, y chỉ tự lo ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn, mọi người đều khách khách khí khí với y, bất cứ yêu cầu nào cũng sẽ được thỏa mãn lập tức.
48 “Công tử có kiến nghị gì?” Mạc Ly mỉm cười hỏi.
Phó Hán Khanh trực tiếp nói ngay: “Tuy rằng các ngươi vẫn chiêu đãi ta rất tốt, nhưng ta nghĩ trong lòng các ngươi nhất định rất sốt ruột, rất tức giận, rất không muốn thật sự để ta làm giáo chủ, đúng chứ?”
Trải qua mấy đời, lịch duyệt của Phó Hán Khanh ít nhiều vẫn hơi tăng lên, với phản ứng bình thường của thế nhân, y cũng phải có chút hiểu biết.
49 Cuộc sống của Phó Hán Khanh ở Ma giáo rất tốt, có ăn có ở có chơi có vui.
Đương nhiên những người hầu hạ bên cạnh luôn dùng ánh mắt giám thị nhìn y, đương nhiên vì phòng ngừa y rình mò bí mật trong giáo, vào mấy cấm địa tuyệt không thể tùy tiện vào, Mạc Ly đã mất một phen tâm tư mà tính toán, rốt cuộc phải làm sao mới có thể vừa tỏ ra rất nhiệt tình, không hề ngờ vực tiếp đãi y, tùy y du ngoạn khắp nơi, một mặt lại có thể không dấu vết tránh để y tiến vào những nơi người ngoài không thể đặt chân nhất trong giáo.
50 Tiêu Thương dùng thanh âm lãnh đạm và không hề lên xuống kể rõ vắn tắt: “Y tuy sinh trong nhà phú hộ, nhưng tuổi nhỏ tang mẹ, chưa được mấy năm phụ thân cũng qua đời vì bệnh.
51 Phó Hán Khanh nội lực tuy tốt, nhưng võ công trên cơ bản chưa từng luyện, cho nên gặp một trảo này của Dao Quang, đúng là tránh cũng không thể, bị Dao Quang tóm được, đang tính chịu đựng đả kích trong dự liệu, ai ngờ Dao Quang lại không đánh không mắng, lôi thẳng y ra ngoài.
52 “Tu La điện?” Xa xa trông đến điện vũ đấu củng mái cong, khí phái phi phàm phía trước kia, Phó Hán Khanh đọc ra ba chữ trên tấm biển.
“Đúng vậy, Tu La điện, chỗ Tu La vương ở, dù rằng từ sau khi dựng xong, chưa bao giờ có chủ nhân.
53 “Thừa lời, đây là bí mật bất truyền của giáo ta, làm sao có thể có người cho ngươi biết?” Dao Quang mỉa mai không chút khách khí.
Mà những người khác lại chỉ ngưng mắt nhìn Phó Hán Khanh chằm chằm.
54 Thi thể Địch Tĩnh không hoàn chỉnh, chính xác mà nói thì cất giữ trong hòm băng, kỳ thật chỉ có cái đầu Địch Tĩnh, mà cho dù là cái đầu này, cũng có quá nửa đã thối rữa biến dạng, nhiều chỗ lộ ra xương trắng ơn ởn, tai trái đã rữa nát quá nửa, treo lủng lẳng trên đầu, lại cố tình không rơi xuống, hốc mắt trái không còn tròng mắt, chỉ có một cái lỗ đen sâu hoắm, phần dưới của mũi cũng hoàn toàn trống rỗng, cơ thịt chỗ đó rốt cuộc là đã nát, hay là bị giòi bọ ăn mất, có lẽ chỉ có người năm đó bảo vệ cái đầu này mới biết được.
55 Sau đó, sự điên cuồng của Địch Tĩnh càng ngày càng lợi hại. Y càng lúc càng hung bạo, dễ nổi giận, hở chút là trút hết cảm xúc lên người A Hán, nhưng rồi sau đó, lại đem sự phẫn nộ vì A Hán bị thương mà biến lớn hơn, hóa thành giết chóc và tàn ngược, phát tác lên mỗi người.
56 Khi đám cao thủ các phái xông vào cấm địa, đã trông thấy một màn cực khủng bố.
Khắp đất đều là máu tươi, khắp đất đều là thi thể, mà ở giữa tất cả thi thể, kẻ thù chung của thiên hạ, sát nhân ma vương trong lòng thế nhân đó, đang bổ lên một người máu me nhầy nhụa.
57 Nghe giáo sư nói xong, A Hán trầm mặc rất lâu, rất lâu, rất lâu, sau đó chợt hỏi: “Thực nghiệm như thế có thật sự cần thiết không? Khảo thí của chúng ta có thật sự cần thiết không?”
Y từ từ ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn giáo sư Trang ánh mắt kinh ngạc: “Em có thể không xin đổi luận đề nữa, mà trực tiếp xin bỏ kiểm tra thế này luôn không?”
“Em nói cái gì?” Giáo sư Trang không thể tin mà bật ra câu hỏi vô vị.
58 Phó Hán Khanh về đến phòng mình, lập tức nhào lên giường ngủ khò khò.
Y ngủ thật say sưa, thiên ma ngũ vương lại không có vận may như vậy, an tâm như vậy.
59 Địch Nhất kinh ngạc nhìn y: “Đây là bảo đảm cơ bản nhất cho an toàn của giáo chủ, người đứng đầu giáo ta, trước nay đều là công địch của thiên hạ, phải không ngừng ứng phó các loại nguy hiểm, để bảo tồn căn cơ nguyên khí của giáo ta, cần có an bài thích đáng nhất với sự an toàn của giáo chủ.
60 Thần sắc Địch Nhất thoáng chấn động, nhưng không phát ra tiếng nào.
Phó Hán Khanh định đưa tay gãi đầu, tay vừa nhấc lên mới nhớ là tay mình đã bị thương, y cười cười nói: “Ừm, có thể nói ta đều nói hết rồi, các ngươi tự lo liệu đi, ta phải đi rửa mặt.