1 Mùa thu năm Tuệ Vũ thứ bảy. Minh Khánh hoàng đế chi chủ. Mặc thị vẫn ở ngôi chí cao. Việt quốc. Năm kỷ dậu. Thiện Hòa cung. Thái hậu đang ngự. “Việc hoàng thượng bổ nhiệm tiểu tử của Kim phán thư vào vị trí thượng thư ta đây cũng không có chính kiến.
2 Thuần gia đến Thuần Vũ Phi đã trãi qua được mười ba đời. Một khi tiểu tử này xuất giá cũng là chấm dứt Thuần thị chính huyết tại đây. Thiên Vũ thái hậu không ai khác là muội muội ruột của Thuần Dụ Đại Tư Gián(1).
3 Vũ Liên cung. Thuần Vũ Phi đang ngồi tại long sàng. Hoàng thượng vẫn chưa đến. Cái bao tử hắn từ lúc xuất môn(1) chưa cho gì vào nên liền kêu réo âm ỉ.
4 Nửa tháng trôi qua trong yên bình. Các mái ngói của Vũ Liên cung được thay mới. Mùi sen thơm tinh khiết từ trong cái ao ở ngự hoa viên tràn đi khắp mọi nơi.
5 Từng khắc trôi qua đám kỵ binh phía ngoài không nghe động tĩnh gì trong hang thập phần lo lắng. Hoàng đế Việt Quốc niên hiệu Tuệ Vũ lên ngôi bảy năm mà chưa huyết mạch kế thừa.
6 “A…. a…. . ư…………ư………………. ” Dục âm của nam nhân vang vọng khắp mọi ngóc nghách trong hang. Bàn tay nam nhân hơi thô ráp vuốt ve khắp thân thể mịn màng của Thuần Vũ Phi tạo ra một khoái cảm lạ kì cho kẻ ở bên dưới.
7 Mặt trời đã lên cao. Ánh sáng lọt qua những khe hở đua nhau tràn đến bên cạnh nam nhân đang xích lõa trên nền đá. Thiên triều Việt quốc hoàng đế năm nay tròn mười chín tuổi.
8 Đã qua hơn một tuần từ cái ngày định mệnh hôm ấy. Trong cung gần đây trở nên yên ắng. Nghe đâu hoàng thượng đã không còn qua đêm ở hậu cung mà một mình ngủ lại dưỡng tâm điện.
9 Cuộc đấu đá đêm qua ở cung Vĩnh Phi đã được các cung nữ và thái giám dày công kiến tạo trở thành một trận chiến kinh phong trấn vũ, long trời lở đất của hậu cung mà hai nhân vật chính không ai khác là nhị đại quý phi của Việt quốc.
10 Huệ phi kia thực rất nhanh chân. Việc Thuần Vũ Phi mang thai ngay lập tức đến tai hoàng đế. Nếu Thuần Vũ Phi mang thai chẳng phải ngôi vị Hoàng Hậu đã được định.
11 Ba ngày trôi qua nhanh như cơn gió. Thiên lao đã được mở. Từng giờ từng khắc, nam nhân tuấn mỹ nhất từ trước đến nay ở trong cái chốn âm u vẫn trông chờ một kì tích.
12 Huệ Vĩ đã chết. Chết một cách đau đớn đến tột cùng. Chết một cách bất khả tư nghị(1). Một cái chết thích đáng được người người tán dương. Huệ phi trong phút chốc sắc mặt trở nên ngưng đọng.
13 Mặc Long Thanh gào thét trên người Thuần Vũ Phi. Hắn cố lay y tỉnh nhưng đã quá trễ. Sinh vu trần thế sao thoát khỏi sinh, lão, bệnh, tử. Cái giá mà hắn đã phải trả quá đắt.
14 Thái hậu nhìn qua hai nam nhân trên giường liền hoảng hốt chạy đến. Mặt Thuần Vũ Phi đã tái nhợt hết mức. Thái hậu thấy cảnh tượng trên điên đảo gào thét lên người Thuần Vũ Phi bỏ mặt nhi tử trúng huyệt đang trơ mắt nhìn mình.
15 Rất cao. Không. Phải nói là rất dốc. Vách đá cheo leo như bức từng thành vững vàng bất phục. Nhưng đối với tình yêu nó chỉ như là bụi cây nhỏ ven đường làm cho Mặc Long Thanh không chút bận lòng.
16 Mặc Long Thanh tiếp tục chạy. Hơi thở đã trở nên đứt quãng. Luồng không khí lạnh lẽo bên ngoài hung hăng tràn vào lồng ngực. Cảm giác đau nhói nhanh chóng lan ra khắp nơi trên cơ thể.
17 Trên long sàng trải thảm đỏ. Hai nam nhân đang lặng nhìn nhau. Một cặp mắt săm soi, một cặp mắt âm thầm. Một cái nhìn yêu thương, một cái nhìn chán ghét.
18 Đối thị. Từ hai cặp mắt toát ra những đạo khí chết người. Một sự căm ghét, một sự áp chế. Một sự bứt phá, một sự ngăn cản. Mặc Long Thanh trong lòng có chút sợ hãi.
19 Sáng hôm sau. Tinh Lăng. Sau khi bái lạy tiên đế Thuần Vũ Phi một mình dạo ở bìa rừng phía sau. Chim hót làm cho lòng người cảm thấy thanh thản. Nước trong vắt đang chảy ngang qua cánh rừng.
20 “Ta không muốn ly khai, một chút cũng không muốn” Chỉ một câu ấy thôi đã khiến cho Mặc Long Thanh thần trí như sắp điên đảo, quay cuồng. Hắn không nhìn ai xung quanh nữa mà ngay tức khắc trở mình ôm Thuần Vũ Phi vào lòng.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không, Trọng Sinh
Số chương: 112