1 Bắc Tống, Khai Phong phủ.
Đêm, trăng treo giữa trời.
Bao Chửng lẳng lặng khép trang sách lại, Công Tôn Sách đã bước vào cửa phòng.
“Đại nhân, trời đã khuya, nên đi nghỉ đi.
2 Qua hơn nửa tháng, trời cao khí sảng, càng đi về phía Nam, nhiệt độ cũng ngày càng cao.
Cây cối cũng không còn cành cao lá nhỏ như ở Khai Phong phủ, mà chuyển thành thân to lá rộng bản.
3 Đêm.
Trong phòng Bao Chửng đèn vẫn chưa tắt, ba người Khai Phong phủ và Bạch Ngọc Đường ngồi vây quanh bàn, như đang chờ người.
“Bạch Ngọc Đường, ngươi đêm khuya gọi chúng ta lại đây, là muốn chờ người nào?” Triển Chiêu ngồi bên Bao Chửng, nhìn Bạch Ngọc Đường.
4 Bóng đen phía trước tháo chạy, đằng sau, một thân ảnh lam sắc và một thân ảnh bạch sắc theo sát không rời.
Bước chân Triển Chiêu nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại trầm xuống, người kia là ai? Tại sao lại muốn nghe trộm? Lẽ nào hắn là do Dương Thành Khánh sắp xếp? Tại sao chúng ta vừa mới đến Đại Lý, đã bị người theo dõi? Tất cả, nhất định phải bắt bằng được kẻ kia để hỏi cho rõ ràng.
5 Bạch Ngọc Đường!” Triển Chiêu vội vàng kêu, không tự chủ được cong người lên, tay Bạch Ngọc Đường vừa xoa, đã thấy bụng dưới bừng lửa, mà vật giữa hai chân kia lại lập tức trở nên căng nóng, “Bạch Ngọc Đường, ngươi.
6 Suốt một đêm không nói chuyện.
Nhóm người Bao Chửng ở khách điếm đợi đến hừng đông, mới nhìn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trở về.
Hai người một trước một sau đi vào khách điếm, vẻ mặt cũng rất kỳ quái, bạch y của Bạch Ngọc Đường dính đầy đất cát, trên đầu Triển Chiêu cũng dính ít lá cây.
7 Ngày hôm sau, đoàn người Bao Chửng dời sang biệt viện ven hồ Nhĩ Hải của Đoàn Nguyên Tư.
Đoàn phủ này, ở Đại Lý cũng được xem như có tiếng. Lúc xưa tổ tiên Đoàn Nguyên Tư có công trọng đại với Đại Lý quốc, Đại Lý vương cảm tạ bèn khâm tứ cho nhà họ Đoàn một tòa phủ đệ.
8 Ăn sáng xong, Triển Chiêu lại theo Bạch Ngọc Đường ra ngoài điều tra, lần này bọn họ quyết định đến khu rừng nọ lần nữa.
Mặc dù mấy lần trước đến xem thì bí đạo kia đã bị người lấp mất, thế nhưng, vẫn luôn cảm thấy giống như có chỗ nào đó chưa tìm ra.
9 Lúc Triển Chiêu tỉnh lại, nhận ra mình đã trở lại biệt viện Đoàn phủ, đang nằm trên giường mình. Hơi nghiêng đầu, phát hiện Bao Chửng, Công Tôn Sách, Bạch Ngọc Đường, Đoàn Nguyên Tư, đều ở trong phòng, thế nhưng vẻ mặt ai nấy đều vô cùng quái dị.
10 Công Tôn Sách yên lặng ngồi ở đầu giường Triển Chiêu, lòng lặng lẽ than nhẹ, đứa nhỏ này, từ khi tiến vào Khai Phong phủ, chưa khi nào ngừng qua lại với thương tích, nhưng bao năm trôi qua, y vẫn giữ một tấm chân thành.
11 Mặt trời đã lặn đằng tây.
Đến giờ cơm tối, Triển Chiêu đang định rời giường thì nghe thấy tiếng gõ cửa, ngước mắt, cánh cửa kẹt một tiếng mở ra, mùi cơm thơm phức bay vào, bấy giờ Triển Chiêu mới cảm thấy đói bụng.
12 Sau khi ăn xong, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng loạt ra cửa.
“A, ngày hôm nay khí trời thật tốt mà. ” Bạch Ngọc Đường giãn tay ra, nhưng ánh mắt hãy còn lưu luyến trên mặt Triển Chiêu.
13 Khi Bao Chửng chạy tới phòng Triển Chiêu, Công Tôn Sách và Đoàn Nguyên Tư đang trị liệu cho Triển Chiêu,
Bạch Ngọc Đường đứng ở một bên, lo lắng nhìn Công Tôn Sách cùng Đoàn Nguyên Tư.
14 Khi Bạch Ngọc Đường tỉnh lại, đã là tối ngày hôm sau, hắn mở mắt ra, liền nhìn thấy Đoàn Nguyên Tư ngồi ở bên giường hắn, thấy hắn tỉnh rồi, cao hứng nói: “Bạch huynh, cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi.
15 Mặt trời hôm nay có chút chói mắt, Triển Chiêu bước ra ngoài biệt viện Đoàn phủ, giơ tay lên che lại ánh nắng chói chang.
Mấy ngày trước Bạch Ngọc Đường quay về Hãm Không đảo, nói là muốn về chúc thọ đại ca, trước khi đi hắn nhắn lại với Bao đại nhân rằng chừng nào xong việc sẽ lập tức trở lại.
16 Bao Chửng biến sắc, có điều có kinh nghiệm Triển Chiêu bị thương lần trước, ngài không dám tới gần, chỉ thất thanh kêu lên: “Bát vương gia. ”
Người trên ghế khẽ ngẩng đầu lên, từ từ mở mắt ra, quả nhiên là Bát vương gia.
17 Đại nhân!!! Ngọc Đường!!!!!!!!!
“Á
“
Một tiếng hét thảm.
Triển Chiêu chậm chạp quay đầu lại, chỉ thấy nam nhân vừa đá mình đang ôm chân nằm trên đất, gào thét lăn lộn.
18 Biệt viện Đoàn phủ, đêm nay không người ngủ.
Xe ngựa vừa mới dừng lại, Bạch Ngọc Đường đã bế Triển Chiêu nhào vào đại môn, bước chân hắn vô cùng vội vã, vội vã như thể muốn giành giật thời gian với tử thần.
19 Màn đêm sâu thăm thẳm.
Triển Chiêu bước đi trong một không gian tăm tối.
Tối đen như mực.
Loại tối đen ấy không phải tầm mắt có thể xuyên thấu, thậm chí không phải đốt đèn có thể rọi sáng được, đó là một loại hoảng sợ sâu tận xương tủy, lại như rắn độc chiếm giữ trong lòng.
20 “Lư phu nhân. ” Triển Chiêu ôm quyền khẽ vái.
“Được rồi được rồi, Triển Chiêu, đệ cẩn thận nằm xuống, hành cái gì lễ a” Lư phu nhân là giang hồ hiệp nữ, nói chuyện làm việc tất nhiên là mang theo vài phần hào khí, “Ừm, hôm nay khí sắc không tệ, xem ra Ngũ đệ ta chăm sóc đệ rất tốt.