1 Thành phố T. đại sứ quán Cao Già Thánh quốc
Cánh cửa sổ mở hé, ánh mặt trời nhẹ nhàng vươn vào, nam tử tóc vàng đến thắt lưng, ngồi xếp bằng, mờ ảo ẩn ẩn sau khe hở, khiến cho hắn như thiên sứ từ trên trời giáng xuống…
Đứng một bên, bộ trưởng ngoại giao Sát Bố Nhĩ tiến đến yết kiến thánh sứ từ nội tâm phát ra tán thưởng, nhìn mà lòng say thần mê.
2 Vì sợ a Văn đổi ý, Lâm Đạm Chi khẩn cấp đi rút khoản tiền tiết kiệm trong ngân hàng của hắn, sau khi ký hợp đồng xong, lại vội vội vàng vàng vay ngân hàng mua nhà.
3 Lâm Đạm Chi chạy vào toilet không ngừng vối nước vào mặt, xem có thể xóa hết khô nóng trên mặt hay không.
Ô… Mất mặt muốn chết, như vậy sau này làm sao có mặt mũi nào mà nhìn a Văn a?
Cũng tại hai tên không biết liêm sỉ kia hại ta, nhớ kỹ cho ta!
Ngay lúc Lâm Đạm Chi lên tiếng mắng bọn họ ở trong lòng, hai vị vương tử thảnh thơi ung dung đi tới.
4 Màn đêm buông xuống.
Lang thang trên đường cả ngày, Lâm Đạm Chi không biết đi con đường nào, lại đi tới viện bác sĩ thú y do Dương Thượng Văn mở.
“Này, A Văn…” Lâm Đạm Chi miễn cưỡng nở một nụ cười.
5 Nửa đêm canh ba.
Hai vị vương tử Thánh quốc địa vị cao thượng vẫn chưa ngủ, ngồi ở phòng khách chờ người.
Hơn nữa không chỉ mình bọn hắn, toàn bộ người trong dinh tự cũng đều không dám ngủ, cùng với Vương tử chờ ở cửa.
6 Hai báo một người giống như chia cách cả thế kỷ, không bao lâu đã quấn lấy nhau trên mặt đất, khao khát trao đổi môi lưỡi.
“Ngô ngô… Hừ ân… Hôn ta… Ta nhớ các ngươi… rất nhớ các ngươi…”
Thất thần đến không kịp nuốt nước miếng đang chảy ra khóe miệng xuống, Lâm Đạm Chi phát ra tiếng rên rỉ cuồng hỉ, vươn đầu lưỡi cùng bọn chúng điên cuồng quấn lấy…
Toàn thân bị đầu lưỡi thô ráp của hắc báo liếm đến độ chỉ toàn nước miếng, Lâm Đạm Chi ở dưới thân hai hắc báo yêu dấu vặn qua vặn lại, hai chân mở lớn mà ôm lấy thắt lưng tráng kiện của bọn họ!
“A a… Ngứa chết ta … Cắm… Van cầu các ngươi mạnh mẽ cắm a…”
Lấy tay mở rộng cúc huyệt khát vọng không ngừng mấp máy của mình, dùng mị nhục đỏ tươi bên trong câu dẫn báo báo yêu dấu, nam nhân phát ra lãng khiếu *** đãng, khóc khẩn cầu sự chà đạp của dã thú!
“Ô… Ta ướt quá… bên trong ta ướt đẫm… Cầu các ngươi mau thao ta!”
Mặc kệ nam nhân kêu la cầu xin thế nào, hai dã thú tà ác vẫn không nhúc nhích, chỉ kéo căng đùi của nam nhân, dùng đôi mắt màu tím kia *** ô nhìn cúc hoa gian *** màu đỏ tươi kia không ngừng khép mở!!
“A a a! Không được nhìn nữa! Ta chịu không nổi!” Lâm Đạm Chi rốt cuộc không thể chịu đựng được cái hư không trong cơ thể, vươn hai ngón tay mãnh lực sáp nhập nhục huyệt ngứa ngáy của chính mình!
“Y a a a! Thích quá a!” Lâm Đạm Chi cong người phát ra tiếng kêu thống khoái.
7 Lâm Đạm Chi vừa vào cửa an vị trên giường sinh hờn dỗi, vẫy cũng không vẫy hai báo báo kia.
Ban Ban cùng Điểm Điểm dè dặt đi đên bên cạnh hắn, liếm tay hắn.
8 Phong tình tràn ngập sa mạc, trong cung điện hoa lệ khí phái, một đám cô nương mỹ mạo đang thêm nước ấm vào trong dục trì.
“Thần thượng, xin cho bọn ta tắm rửa thay quần áo cho người.
9 Ở “Tư Quá Nhai” hai ngày không có mặt trời, hai vị vương tử được thả ra.
Trong hai ngày, bọn họ cũng từ miệng của mấy trưởng lão biết được chân tướng sự việc.
10 Định Vân công tử, một trong “Tứ công tử Thánh quốc” vốn tiêu dao ở nước ngoài, nhưng hắn nhận được tình báo trọng đại của quốc nội, vội vàng ngựa không ngừng vó mà chạy về quốc nội.
11 Mọi sự bắt đầu đều vì một quảng cáo.
Trên báo có đăng một bài quảng cáo, làm cho Lâm Đạm Chi nhìn mà xì mũi coi thường.
Làm ơn, cái này mà có thể làm quán quân sao.