1 Tiêu Tẫn có chút bất đắc dĩ nhìn thiếu niên đang từng bước từng bước đi sau mình, lần đầu tiên có cảm giác bất lực không biết làm sao. Hắn dừng bước lại, xoay người, nhẹ giọng khuyên nhủ, “Sắp đến Côn Lôn phái rồi, tuy là ngươi chưa làm việc ác, yêu khí trên người mát lành, nhưng vẫn cứ là yêu.
2 Tiêu Tẫn nghĩ rằng, duyên phận của hắn với tiểu yêu không rõ bản thể là gì (biến thân từ gì) đã hết rồi, tuy rằng mỗi đêm nằm mơ, thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ đến tiểu tử yếu ớt khiến người ta thích khi dễ kia, nhưng Tiêu Tẫn cũng chỉ cười cho qua mỗi khi nhớ đến những kí ức đó.
3 Mộc tú vu lâm, phong tất thôi chi. (Đại thụ cao vượt khỏi rừng rậm, luôn bị gió to quật đổ trước tiên. Ý chỉ người tài năng, phẩm hạnh xuất chúng, luôn bị ghen tị, chỉ trích) Tiêu Tẫn từ trước tới này luôn tự cho mình ở trên cao, hiếm khi giao du với đệ tử đồng môn của hắn, lại luôn được các trưởng bối yêu quý hơn, tất nhiên sẽ khiến người ta lườm nguýt, ghen ghét.
Thể loại: Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Dị Giới, Võng Du
Số chương: 50