1 Đêm lộng lẫy.
Đèn nê ông đỏ sáng lên lấp lánh, tô điểm loang lổ cho thành phố.
Từng hàng xe nối đuôi nhau trên đường, hòa quyện vào bầu trời sao rực rỡ, tạo nên một hình ảnh đẹp.
2 Cửa vườn trẻ Hướng Dương.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ chạy nhanh đến, sau đó dừng tại cửa, đuôi xe lùi về sau một cái xinh đẹp, đỗ vào chỗ đỗ xe.
Đàm Tiểu Duệ mặt không thay đổi mở cửa, nhảy xuống xe, sau đó đóng sầm cửa xe.
3 Thời gian ngắn ngủi hoà hảo qua đi, Đàm Minh Triết ân cần mà dụ dỗ Đàm Tiểu Duệ ăn một bát mì, tự mình dỗ bé đi ngủ, sau đó mới đổi quần áo dạ hành, từ cửa sổ phòng cậu rời đi.
4 Năng lực động thủ của Đàm Minh Triết căn bản cũng tạm được, bất quá hiện nay đối với cậu mà nói, vải vóc quá lớn kéo quá nặng chính cậu cũng rất khó khăn quyết định, vì vậy trước tiên đành phải cầu viện đứa con nhà mình, để cho bé hỗ trợ khéo léo cắt mấy khối vải vóc, sau đó dùng kim chỉ, may cho chính mình mấy bộ quần áo.
5 Đàm Tiểu Duệ đeo ba lô, kéo thùng đựng hành lý, trong túi chứa Đàm Minh Triết bản thu nhỏ, rời khỏi nhà đóng kín cửa, chuẩn bị xuống lầu.
Thời điểm đi ngang qua hành lang, mơ hồ nhìn thấy cửa cầu thang bên kia có bóng người, thân hình cùng người trẻ tuổi đưa bưu kiện lúc trước có chút giống.
6 Đàm Tiểu Duệ vừa nói như thế, Thẩm Đường Cửu còn không có như thế nào, Đường Thu Diệp trước tiên không chịu được, cúi người đỡ lấy vai đứa nhỏ, tỉ mỉ nhìn một chút: “Cháu à cháu tên gì? Mẹ cháu là ai?”
Đàm Tiểu Duệ nước mắt lưng tròng nhìn Đường Thu Diệp: “Bà nội, cháu gọi Đàm Tiểu Duệ, cháu chưa từng thấy mẹ cháu, là cậu cháu nuôi cháu lớn lên.
7 Người phụ nữ móng tay bôi đỏ vẫn chưa rời đi sân bay, cô ta ở phòng vệ sinh lắc mình biến hóa, thay đổi trang phục cùng kiểu tóc, liền biến thành một người khác.
8 Đàm Minh Triết căng thẳng thần kinh, đứng ở trên khay trà, không nhúc nhích.
Thẩm Đường Cửu đưa tay đem cậu cầm lên, thời điểm chạm tay, Thẩm Đường Cửu sửng sốt một chút — thật khéo, xúc cảm này, giống y hệt người thật, chỉ ngoại trừ cái đầu nhỏ chút.
9 Đàm Tiểu Duệ ở trong phòng tắm trước tiên xác nhận nhà dưới có đóng kỹ hay không, sau đó mới đem Đàm Minh Triết từ trong túi áo ngủ móc ra, đặt ở trên buồng rửa mặt, thấp giọng hỏi: “Ba ba, ba ba muốn tắm rửa không? Con cho ba ba một cái hộp xà phòng?”
Đàm Minh Triết bất đắt dĩ suy nghĩ một chút, chính mình đem quần áo nhỏ cởi ra:
“Được thôi, ba ba cũng tắm.
10 Không quan tâm cảm giác của mẹ mình thế nào, Thẩm Đường Cửu ngược lại rất xác định chính mình không thể có đời sau xuất hiện, cho nên, câu này lầm bầm cũng là biến thành bọt nước, nhấn chìm ở trong không khí.
11 Đàm Minh Triết đem suy nghĩ của mình đè xuống, rất là an lòng mà thu về túi áo Đàm Tiểu Duệ.
Chính mình anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, thông minh lại tốt bụng, người khác đuổi tới cũng không kịp, ai dám không tiếp thu?!
Nếu là tên kia không tiếp thu, hừ hừ! Sẽ làm cho hắn chịu không nổi!
Đàm Minh Triết cầm nắm đấm, mặc dù bây giờ cậu chỉ nhỏ xíu, thế nhưng khí thế vẫn không nhỏ.
12 Đàm Tiểu Duệ thừa dịp thời điểm người lớn đi rửa chén, trộm một cái sủi cảo chạy trở về phòng, sau đó đem Đàm Minh Triết gọi ra, đem sủi cảo để lên bàn cho cậu: “Ba ba, con không tìm được cái đĩa, ba ba ăn tạm vậy, một cái có thể ăn no.
13 Sau khi Đàm Tiểu Duệ ngồi xong còn bé ngoan nịt lên dây an toàn, kết quả không bao lâu Đàm Minh Triết liền tại túi áo bên trong đâm bé.
Đàm Tiểu Duệ uốn éo, không để ý tới Đàm Minh Triết, kết quả Đàm Minh Triết đâm cái không để yên.
14 B quốc B thị.
Nhà Thẩm Đường Cửu.
Đường Thu Diệp tìm được tóc của Thẩm Đường Cửu cùng Đàm Tiểu Duệ mỗi người một cái phân biệt sắp xếp gọn làm xong tự mình viết ký hiệu, vô cùng trân trọng mà bỏ vào bên trong túi, sau đó đem nhà Thẩm Đường Cửu dọn dẹp xong, mới rời khỏi.
15 Đàm Tiểu Duệ trở về nhà mình hết sức tự tại, ngược lại trong nhà trước tiên có biện pháp phòng hộ của ba ba, lại có Thẩm Đường Cửu về sau kiểm tra, rất an toàn.
16 Đàm Minh Triết cũng không tính là thật sự bị hai người kia quên lãng, thời điểm cơm tối, cậu được phân một sợi mì, một mảnh dưa chuột cùng nửa viên cải xanh.
17 Thẩm Đường Cửu sau khi vào cửa đi thẳng tới phòng dưới lòng đất nhà Lục Dương
Hắn lúc trước tại nhà Lục Dương ở qua một đoạn thời gian, đối với nhà cậu ta rất quen, mật mã vẫn là do hắn thiết trí.
18 Là người bị nghi vấn, Đàm Minh Triết cũng phiền, hơn nữa cũng lười giải thích, ngược lại Thẩm gia có bà nội rất yêu thích đứa con nhà mình, Thẩm Đường Cửu mấy ngày nay đối với đứa nhỏ chăm sóc, cậu cũng nhìn ở trong mắt.
19 Không thể không nói, chủ ý này của Lục Dương tựa hồ cũng không tồi.
Bất quá Đàm Minh Triết nhíu mày, không nói gì, mà là nhìn về phía Thẩm Đường Cửu.
20 Lục Dương dừng xe ở bãi đậu xe, đi xuống xe trước.
Thẩm Đường Cửu thì lại hướng Đàm Tiểu Duệ đưa tay ra: “Để cha chăm sóc ba ba con đi. ”
Đàm Tiểu Duệ mặc dù có điểm không nỡ, bất quá ngẫm lại ba ba từ sau khi nhỏ đi còn giống như rất ngoan, hơn nữa đối với chú Thẩm này, a không, đối với cha cũng nói gì nghe nấy, vì vậy bé cũng là không kiên trì tự mình mang ba ba nữa, rất sảng khoái mà đem Đàm Minh Triết giao vào trong tay Thẩm Đường Cửu.