1 Về Tống Minh Trạch, người quen biết anh biết anh nóng nảy, người không quen biết anh cảm thấy anh lạnh lẽo cô quạnh, nói chung không phải là một người người thích hợp để chung sống.
2 Lâu Tử An thân hình cao lớn lại sạch sẽ, mặt mũi cũng có vài phần xinh đẹp, một đôi mắt đen nhánh càng giống như trân châu, khi bị người khác nhìn chằm chằm gương mặt còn hơi ửng đỏ, cho dù đặt ở chỗ nào cũng sẽ bị các cô bé gào thét hô to dáng vẻ bạch mã hoàng tử.
3 Tống Minh Trạch thật sự nóng nảy.
Gần hai năm qua thế lực anh hưng thịnh hơn, đắc tội không ít người. Người nhà lo lắng cho anh, cử rất nhiều vệ sĩ cho anh, nhưng anh người này có thể nói là rất phiền phức, vừa yêu cầu đối phương đức trí thể mỹ mọi thứ phát triển, vừa yêu cầu đối phương tốc độ năng suất nhanh theo kịp bản thân, làm sao có ai thật sự có đủ những điều này để làm vệ sĩ cho anh — Vì vậy anh đen mặt mỗi hai hoặc ba ngày để cho vệ sĩ mới tới thu dọn đồ đạc trở về có thể nói là cảnh tượng rất bình thường.
4 Tóng Minh Trạch lưu ý điều này, cảm thấy có hơi kinh ngạc.
Sau khi kết thúc làm việc, anh duỗi người, khóe mắt liếc qua phát hiện Lâu Tử An đứng ở cửa, một đôi mắt ra sức nhìn lên bầu trời.
5 Tống Minh Trạch cảm thấy mình phát hiện một vài chuyện thú vị.
Mùa xuân đến rồi, có lẽ là vì khí thế, Lâu Tử An vẫn mặc một thân tây trang đen thật dầy, Tống Minh Trạch nhìn, bảo cậu pha một ly trà qua đây, hỏi cậu: “Cậu không thấy nóng sao?”
Lâu Tử An cười híp mắt nói với anh: “Không nóng.
6 Ở chung lâu với Lâu Tử An, thêm thời gian thái bình, Tống Minh Trạch gần như sắp quên thân phận của cậu.
Gần đây Tống Minh Trạch có công việc phải ra nước ngoài một chuyến, Lâu Tử An đi theo bên cạnh anh, lúc này anh mới nhớ tới chuyện thật ra Lâu Tử An là vệ sĩ riêng của mình.
7 Đó là những gì muốn nói, Tống Minh Trạch nghĩ đến chuyện bên cạnh còn có một tên ngốc bạch điềm như thế, bình thường vẫn nên chú ý hơn một chút, cố gắng hết sức ở chỗ an toàn.
8 Đầu năm nay nào có cấp trên nghe cấp dưới, địa vị của Tống Minh Trạch thì càng không thể nào.
Tống Minh Trạch bực mình chuyện mình đưa Lâu Tử An đi chơi còn mang theo một đống người bên cạnh, đến chỗ nào đó để mấy người họ lùi ra ngoài mấy trăm mét.
9 Sau khi Lâu Tử An đi theo những người đó, Tống Minh Trạch cảm thấy hồn mình cũng mất tích.
Trong đầu trằn trọc đều là cặp mắt gợn sóng lấp lánh kia.
10 Trợ lý của Tống Minh Trạch hiểu rõ rất nhiều chuyện về Lâu Tử an, thí dụ như, Lâu Tử An là vệ sĩ số một số hai trong nghề.
Vì vậy thật ra không chút hoang mang, nhanh chóng xác định đối phương căn bản không thể đưa Lâu Tử An đi, dù sao không có bất kỳ người nào đưa tới tin tức muốn bắt chẹt Tống Minh Trạch hoặc người nào bên cạnh anh.
11 Tống Minh Trạch sửng sốt một hồi, cậu khóc khiến tim anh như bị cấu chặt.
Vội vàng dùng tay gạt đi giọt nước mắt của cậu, thấp giọng dỗ dành an ủi: “Sao lại vậy được? Cậu chưa quen với cuộc sống ở đây, bị lạc cũng là chuyện bình thường, cậu xem cậu ít nhất cũng tìm đường đến cục cảnh sát được, đến lượt tôi có thể đứng tại chỗ đợi ngây ra, Lâu Tử An à, cậu thật thông minh.
12 Nhưng Tống Minh Trạch lại đẩy tay cậu ra, mặt đối mặt ngồi bên cạnh cậu, nói mà mặt không chút thay đổi: “Không cho phép ngừng lại, tôi cho cậu khóc. ”
Vẻ mặt Lâu Tử An mờ mịt.
13 Tống Minh Trạch cũng không biết Lâu Tử An làm sao khóc được như vậy, không nhịn được nghe ngóng một chút, bảo là trời sinh, khóc từ nhỏ đến lớn, vì thế bị ăn hiếp không ít, người nhà lo cậu sẽ xảy ra chuyện nên đưa cậu đi luyện một thân công phu, cho rằng trưởng thành sẽ khá hơn một chút, kết quả càng ngày càng tệ hơn.
14 Bất quá sau khi về nước, đương nhiên Lâu Tử An cũng thân thiết với anh hơn, ngay cả Tống Minh Trạch nói vì để cậu làm tốt chức trách của vệ sĩ hơn, lấy việc công làm việc tư để cậu ở chung với mình cũng đồng ý.
15 Phòng giải khát.
Tống Minh Trạch mặt không thay đổi cầm chắn trà ngồi lên ghế, các cô gái cười đùa đi tới, vừa thấy anh liền sợ đến lập tức xoay người.
16 Mỗi ngày về nhà Tống Minh Trạch đều sẽ đặt một bó hoa hồng cho Lâu Tử An, nhưng không có lạc khoản, lo lắng sẽ dọa người ta sợ chạy mất. (phần đề chữ, ghi tên bên dưới thiệp)
Trước đây khi Lâu Tử An cầm hoa bị mấy cô bé bao vây vẻ mặt luôn luống cuống, nhưng từ sau sự kiện ở phòng giải khát, trong lúc cậu bị mấy cô gái bao vây, cuối cùng sẽ đỏ bừng cả mặt nhìn Tống Minh Trạch.
17 Tống Minh Trạch nghe đến tim đập rộn lên, đầu óc lần nữa trống rỗng.
Sau đó anh phát hiện bỗng nhiên Lâu Tử An vẻ mặt mờ mịt nhìn anh.
Lúc này Tống Minh Trạch mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng bản thân mình vừa nói gì —
(hiểu mà không biết giải thích văn vẻ thế nào, chung chung là một điều là ai cũng biết trừ mình ra, mãi về sau mình mới biết)
“Chúng ta kết hôn đi!”
Cả thế giới cũng chỉ có một mình Lâu Tử An là có thể khiến đầu óc anh không sáng suốt đến trình độ này.
18
Là một người thuộc phái hành động, Tống Minh Trạch nói kết hôn là kết hôn ngay, không cho người khác một chút thời gian phản ứng nào.
May mắn Lâu Tử An vô cùng vui mừng chấp nhận, bọn họ nhảy vọt qua giai đoạn yêu đương trực tiếp tiến tới hôn nhân, chỉ mới hôn nhau một lần, thậm chí còn không nắm tay, sau khi các bạn tốt biết chuyện này quả thật phun một ngụm nước ra ngoài, đảo mắt xem thường nói hai người bọn họ kỳ lạ.
19 Dường như Lâu Tử An mơ thấy Tống Minh Trạch, hai mắt đóng chặt, môi đặt bên tai Tống Minh Trạch, trầm thấp kêu tên anh. Tống Minh Trạch đẩy sợi tóc trên trán cậu hôn chóp mũi cậu một cái, ngắm gương mặt đang ngủ ngây thơ này, tình yêu trong lòng như muốn tràn ra ngoài, rồi lại có vài phần tức giận.
20 Vừa dứt lời, đột nhiên Tống Minh Trạch đẩy Lâu Tử An ngã xuống giường. Anh có chút gấp gáp xé mở quần áo Lâu Tử An, một mảnh da thịt trắng nõn bóng loáng lộ ra, ánh mắt Tống Minh Trạch tối sầm lại, ấn lên ngực cậu cúi đầu gặm cắn cổ cậu như dã thú kết liễu con mồi, Lâu Tử An sợ đến nước mắt lưng tròng.