1 Thời gian đang vào đầu tháng mười hai, trong một căn phòng nho nhỏ nào đó của một tòa nhà lớn xa hoa tại một vùng núi xa xôi, cũng đã có một đôi chị em vì ngày lễ Giáng Sinh cùng ông già Noel sắp đến mà bắt đầu nhảy nhót.
2 Luồng khí lạnh buốt xông vào, gió từ khe cửa sổ sao cũng khép không chặt thổi vù vù vào đông chết người.
Một tiếng “Phựt ― ”, đèn điện trong phòng tắt ngúm, lò sưởi trong phòng cũng theo đó ngừng hoạt động.
3 Nhiệt độ không khí nửa đêm ở vùng núi đột ngột hạ thấp, Thiệu Nhạc cảm giác nhiệt độ trong phòng khá lạnh, ngủ được nửa thì tỉnh lại, xem xét nhiệt độ của máy điều hòa.
4 Cả một đêm, Thiệu Nhạc cũng không ngủ.
Anh vừa là chán nản, vừa là không vui. Mang thân thể tàn tật là nỗi đau lớn nhất trong lòng anh, anh không muốn để người khác nhìn thấy, lại càng không muốn để người khác thương hại.
5 Bỏ drap giường của Tiểu Hỉ vào máy giặt, quay lên lầu giúp cậu nhóc thay một bộ drap giường với lót thêm tấm đệm mới không thấm nước ở dưới, Vị Phồn về phòng thu dọn sạch sẽ tập tranh, dụng cụ vẽ và giấy lúc nãy mình mới lấy ra.
6 Khuôn mặt Thiệu Nhạc lạnh nhạt, một chút cũng không muốn cùng những người gọi là thế giao1này trò chuyện.
Một người đàn ông mặc âu phục màu đen nâng ly champagne, hớp một ngụm, mỉm cười hỏi:
“Thế nào, hôm nay có đối tượng nào nhìn vừa ý hay không a? Ở đây nhiều em như vậy, anh có thể tha hồ lựa chọn, chọn một người cánh tay to một chút, tương lại mới đủ sức thay anh đẩy xe lăn mỗi ngày a!”
“Tôi không cần.
7 Bởi vì tối hôm trước uống đến say mèm, hôm nay Thiệu Nhạc ngủ suốt tỉnh dậy rất muộn.
Ban đêm anh đã mơ một giấc mơ thật dài thật dài, trong mộng người mình thích kia vẫn cứ rúc trong lòng mình không hề rời đi, Thiệu Nhạc nhìn hai tay của mình, xúc cảm da thịt kia giờ phút này cơ hồ còn có thể cảm giác được.
8 “A Nhạc hiện tại sao rồi?” Lục Kì hỏi.
“Cậu chủ hiện tại hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện, bác sĩ nói là não bị chấn động nhẹ, có lẽ sẽ rất nhanh tỉnh lại.
9 Vị Phồn một bên lùa cơm, một bên đem chuyện tối hôm đó ở ngoài phòng sách nghe lén được Lục Kì muốn mưu đoạt gia sản, với từ lúc cậu cùng Thiệu Nhạc quay về, tình cảnh cả tòa nhà được thu dọn sạch sẽ trống trơn, một năm một mười kể cho Ny Ny nghe.
10 Thiệu Nhạc dùng khăn vắt nước hạ nhiệt cho Vị Phồn, mở tất cả cửa sổ trong phòng ra, hy vọng gió lạnh có thể đem đi một ít nhiệt độ cơ thể Vị Phồn. Thế nhưng bất kể anh cố gắng thế nào, nhiệt độ cơ thể Vị Phồn vẫn không hề hạ.
11 Xe của họ dừng lại trước một trường trung học, vì lúc này đã hơn ba giờ chiều, cho nên sân thể dục cạnh bên cổng vào trường, có rất nhiều học sinh đang học thể dục.
12 Ánh đèn mờ nhạt khiến tầm nhìn của người khác không rõ ràng, Vị Phồn biết Tiểu Mễ căn bản chưa nhìn thấy bề ngoài của Thiệu Nhạc, đã cứ đứng đó ồn ào huyên náo nói không ngừng.
13 “Chỉ cần thời điểm tới, gặp gỡ một người khác,
đối với người hiện tại từng yêu đến muốn chết muốn sống đau đến không thở nỗi,
cũng sẽ bất tri bất giác từ từ phai nhạt.
14 Lúc tiệc tàn, đã rạng sáng gần một giờ.
Vị Phồn ở nhà Đại Hùng uống rất nhiều bia, vì người ta cung cấp miễn phí, thành ra cậu cần quái gì kiêng cử mà không cuồng ẩm, đến tận lúc Ny Ny không chịu nổi bộ dạng nát rượu của cậu nữa, mới đem cậu đuổi khỏi nhà.
15 Từ bệnh viện đi ra đã là một lúc sau, Vị Phồn cảm thấy thân thể mình hầu như đã tốt hơn trước nhiều.
Cậu mở cửa sổ ra, phơi chăn trên lan can phủi phủi, để cho ánh nắng mùa đông sưởi ấm nó, chăn và người cùng nhau phơi nắng.
16 Đến lúc tất cả mọi việc đều đi vào quỹ đạo, đã là cuối tháng hai đầu tháng ba rồi.
Mùa xuân năm nay dường như tới đặc biệt sớm, từng đợt từng đợt không khí lạnh đông chết người lúc trước tưởng chừng như nằm mộng, bây giờ hoàn toàn không còn thấy tung tích nữa.
17 Tháng này là tháng quán bar của Ny Ny kỷ niệm một năm, rất đông khách, gần như mỗi ngày đều đông nghịt khách.
Bất quá vì khách hàng quét thẻ cùng tiền mặt để boa đều tiến hành bên ngoài, chỗ Thiệu Nhạc chỉ phụ trách sổ sách trong ngoài, cùng tổng ngạch thanh toán tiền sau khi đóng cửa, nên dù bên ngoài nhộn nhịp như ban ngày, nhưng trong phòng kế toán vẫn thanh tĩnh vô cùng, cũng chưa có ai tới làm phiền.
18 Vị Phồn dùng tay ra sức chùi chùi môi mình, vài giọt máu rơi xuống trên giường.
Cậu kinh hãi quá độ hướng Thiệu Nhạc gào thét: “Anh rốt cục phát bệnh thần kinh gì!”
Đau đớn vẫn khiến Thiệu Nhạc không ngừng ho khan.
19 Luân Đôn, nước Anh.
Trong dinh thự tư nhân của Thiệu gia nội thành Luận Đôn, lão quản gia sau khi phát xong phim quá trình trị liệu của Thiệu Nhạc, cung kính cất vào túi hồ sơ, đưa cho Lục Kì nữ chủ nhân của Thiệu gia đang ngồi trên ghế sô pha.
20 Buổi tối cùng ngày phát sinh tại nạn xe cộ liên hoàn, Thiệu Nhạc xin nghỉ, không tới chỗ Ny Ny làm.
Vị Phồn tắm rửa xong trước, mặc áo ngủ bước ra phòng tắm, phát hiện Thiệu Nhạc đang xem tin tức về tai nạn chiều nay, khi cậu đi ngang qua máy quay phim vừa vặn quay tới thiếu niên đội nón lưỡi trai, cước bộ thoáng dừng lại, hai mắt cậu chuyên chú nhìn vào hình ảnh tin tức.