1
Nước từ bốn phía trào tới,dọc theo miệng mũi đi vào phổi,tôi giãy dụa người,tầm nhìn mơ hồ nhìn thấy thấp thoáng một thân ảnh trên bờ sông.
Bóng dáng người thon dài đang run rẩy,không biết là sóng gợn trên mặt nước,hay là tôi đơn giản bị ảo giác,tôi phân không rõ,nhìn cũng không.
2
Vì sao không ai yêu tôi?
Ba ba,vì sao ngay cả người cũng không yêu con.
Tôi sợ,tôi sợ hãi,gian phòng quen thuộc kia đột nhiên trở nên xa lạ như vậy.
3
“Cảm ơn Mưa nhỏ,đem bài tập số học cho ta sao. ”
Tôi ngẩng đầu,liền thấy Trương Quang Vĩnh hướng tôi vươn tay.
“Nga. ”
Tôi cúi đầu ngoan ngoãn đem bài tập số học lấy ra.
4
Khi về nhà,ba ba không có ở nhà.
Tôi cầm lấy tờ giấy trên bàn:
Mưa nhỏ
Ba ba buổi tối có tiệc xã giao,không về ăn,tự mình làm cơm ăn,trong tủ lạnh có cá.
5 Tôi nhào qua đóng cửa phòng,bất chấp đầu gối nặng nề rơi xuống đất vang lên âm thanh đầu khớp xương vỡ,cũng không kịp bởi vì cố sức mà không cẩn thận kẹp đến ngón tay của tôi,tôi rơi tới trước khóa cửa.
6
“Mưa,Mưa,van xin anh,đừng rời khỏi em,mau cứu em,mau cứu em. ”
Tôi như người chết chìm vịn thật chặt vào miếng gỗ nổi,ôm cổ hông người nọ.
“Không phải sợ,tất cả đã có anh,đều đã đi qua,đều đã đi qua.
7
“Ba ba…Tại sao phải như vậy…”
Tôi nói không ra lời.
Ba ba liếc mắt nhìn tôi,nguyên lai cho tới nay u buồn bao hàm hiện lên trong đôi mắt càng them nặng nề thống khổ.
8
“Ra vẻ. ”
Bất quá tôi rả vẻ chưa được bao lâu,chỉ chốc lát Trương Quang Vinh lại tới theo tôi muốn chép bài tập. Tôi vẻ mặt đau khổ,đem bài tập cho hắn,vì sao tôi luôn không có can đảm cự tuyệt hắn ni? Xem ra qua không được bao lâu,thầy giáo lại muốn gọi đi nói chuyện.
9
“Đi công tác ạ,tốt a. ”
Tôi gật đầu,một bên mạnh tay gẩy cơm trong bát,một mặt mơ hồ không rõ mà trả lời.
“Vậy con đến nhà bác ở vài ngày.
10 Kỳ thực tôi cũng không tới nhà bác ăn,bác cũng là thở dài một hơi. Bác gọi điện tới hỏi tôi,trong giọng nói thái độ có lệ ấy có lẽ chính bác cũng cảm thấy được.
11
Tôi len lén nhìn Mưa đang chuyên chú giúp tôi làm bài tập.
Mưa nghiêm túc nhìn qua thật là đẹp trai,tôi vẫn cho rằng anh rất gầy,rất tái nhợt,không tin một nam sinh gầy yếu như thế tại sao có thể có dũng khí lớn như vậy đến bảo vệ tôi,nhưng là của anh xác thực cho tôi cảm giác an toàn,lực lượng của anh không phải từ bề ngoài có thể nhìn ra được,nội tâm của anh cất dấu dũng khí lạ thường và trí tuệ không gì sánh được.
12
Nguyên thủy dụng vọng lại chân thật như vậy,ngón tay Mưa như lửa nóng dao động ở trên da tôi,môi nóng bỏng khẽ liếm ngực của tôi.
Tôi run rẩy,cả người phát nhiệt,này không chỉ có là đến từ đụng chạm của Mưa,này là đến từ tôi vô pháp không thể ngừng lại kích thích bản năng.
13
“Đến lượt anh. ”
Thanh âm Mưa bao hàm dục vọng vang lên. Tôi cảm giác quần lót từ trên đùi tôi từ từ trượt xuống,tôi giơ chân lên,anh kéo quần lót tôi,vứt xuống dưới giường.
14
Thực sự là cảm giác kỳ quái.
Cái ghế cứng rắn trong phòng học làm cho tôi cả ngày đứng ngồi không yên,cái mông đau đớn làm tâm tình tôi cũng xui xẻo không gì sánh được.
15 Nơi ba ba công tác là bệnh viện trọng điểm của toàn quốc,khoa não,ở phương diện bệnh ung thư và bệnh tâm thần có kiệt xuất cống hiến,được xem như là người nhà bệnh việc,chúng tôi xem bệnh đều có một chút ưu đãi.
16
Tôi về nhà,ăn cơm xong,tắm rửa xong.
Đi vào trong phòng,tôi nhìn thấy mưa đang ngơ ngác nhìn bình thuốc trên bàn sách tôi.
“Mưa nhỏ,em có vài ngày không uống thuốc đi?”
“Em không uống thuốc,em không có bệnh,lẽ nào ngay cả anh cũng hoài nghi em điên rồi sao?”
“Đều không phải.
17
Tại sao phải như vậy?
Ngơ ngác nhìn tay đầy vết máu,trước mắt tôi một mảnh huyết vụ.
Chạy ào vào phòng tắm,liều mạng dùng nước rửa trôi tay nhuộm đỏ của tôi,nhưng cảm giác mùi máu tanh không có theo vết máu mất đi,vẫn cứ tiếp tục tắc nghẽn trong lòng,cho dù là không muốn đối mặt,tiếp tục tiên minh như vậy e rằng luật pháp trốn tránh.
18
“Mưa,anh bỏ chạy đi,thoát được rất xa,chạy trốn tới thế giới không có em,sẽ an toàn. ”
Đây là biện pháp duy nhất tôi có được.
“Anh chạy trốn không thoát đâu.
19
Không,tôi không muốn chết,tôi vất vả như vậy,tôi cố gắng giãy dụa như vậy,chính là vì sống sót.
Tôi thừa nhận,tôi sợ chết,tôi đã chết nên cái gì cũng không có.
20
Tôi là trong tiếng huyên náo tỉnh lại.
Tường màu trắng,giường bệnh màu trắng,ga giường màu trắng cùng tôi … màu trắng.
Tôi lẳng lặng nằm,phòng bệnh truyền ra ngoài tiếng kêu khóc của nữ nhân và âm thanh xin lỗi của ba.