1 Thời điểm cái tay kia đánh úp tới, tốc độ nhanh đến nỗi chỉ thấy như là tàn ảnh, Trần Phỉ lại thấy được rất rõ ràng như một kỳ tích, giống như động tác chậm vậy, thấy được nhưng không tránh thoát được.
2 Ngày hôm sau thời điểm Trần Phỉ tỉnh dậy, vẫn còn chìm đắm trong mộng xuân. Tuy rằng hiện tại không rõ thân phận mình, ngoại trừ chỉ biết mình vẫn được gọi là Trần Phỉ.
3 Tống Lan thấy Tô Khả Khả thoáng yên tâm, mới tiếp tục nói: “Trần Phỉ mất trí nhớ. ”
Tô Khả Khả hoài nghi lỗ tai của chính mình có vấn đề, Trần Phỉ mất trí nhớ? Lúc đó quả thực Trần Phỉ hôn mê, thế nhưng cũng không đến nỗi mất trí nhớ đi? Thật sự hay chỉ là giả vờ, lẽ nào vì muốn cho người ta đồng tình, bỏ qua tự tôn luôn sao? Nhưng tính tình của Trần Phỉ nhu nhược như vậy, cho dù nghĩ đến cũng là không dám, quên rồi cũng tốt.
4 Đồng chí Trần Phỉ phát hiện, chính mình bị “Đồng tính luyến ái”. Tô Khả Khả có nói tới hiểu lầm, chẳng lẽ là ở sau lưng nguyên chủ nói bậy? Chuyện nguyên chủ đồng tính luyến ái đều bị tất cả mọi người biết hết rồi sao? Trần Phỉ lặng lẽ, đột nhiên cảm nhận được một góc ưu thương 45 độ nhọn hoắc a.
5 Cho tới nay, BBS() của đại học Hải Vị đều ở chế độ tự do. Vì lẽ đó ở đây sinh viên đăng kí luôn là đông nhất, mỗi ngày đều có vô số đề tài phát sinh.
()BBS (Bulletin Board System) hệ thống thống báo và hội họp bằng máy tính, cho phép người dùng thực hiện những thảo luận, nạp lên là lấy xuống các file.
6 Trần Phỉ trước đây cũng có thể nói là trạch nam đi, tuy rằng không có nơi nương tựa, thế nhưng vẫn nắm giữ được hứng thú của chính mình, một đám bằng hữu cùng chung chí hướng, sinh hoạt bình dị nhưng lại rất thỏa mãn.
7 Ngày hôm sau, Trần Phỉ gọi điện thoại tới Lâm Thụy, trực tiếp trốn học đi đến đó.
Lâm Thụy đối với Trần Phỉ vạn phần hiếu kỳ, nhìn thấy Trần Phỉ băng bó chân đúng là sửng sốt một chút, Cận Tri An luôn có yêu cầu đặc biệt rất cao, chưa từng vì ai mà cho đi cửa sau, bây giờ lại để cho mình chào hỏi, còn giới thiệu một người tới đây.
8 Tô Khả Khả gần đây rất buồn bực, mọi việc không thuận lợi, không nhịn được phẫn nộ mà đem toàn bộ đồ vật trên bàn hất tung xuống đất. Bà Tô nghe được tiếng động, lo lắng gõ cửa phòng của cô, Tô Khả Khả cố nén cơn giận: “Mẹ, không có chuyện gì, chỉ là không cẩn thận làm rơi cái chén thôi ạ.
9 Thật nhanh đỡ Cận Tri An ngồi ở bên đường, toàn bộ cánh tay hắn đã không còn cảm giác, không dám làm càn, Trần Phỉ vội vội vàng vàng móc điện thoại của Cận Tri An ra, gọi xe cứu thương cùng cảnh sát.
10 Tên vô lại sau khi bị Cận Tri An đánh ngất tỉnh lại, vì có mệnh lệnh của thượng cấp, nếu tên côn đồ cứng đầu có thể dùng nghiêm hình, lập tức phái tới hai nhân viên có kinh nghiệm tra tấn phong phú, đối với tên vô lại tiến hành hỏi cung.
11 Tên tóc vàng trên dưới đánh giá Tô Khả Khả vài lần, nửa tin nửa ngờ, hiện tại Hổ ca vào đồn rồi, thịt mỡ tới tay cũng không thể ném đi a.
“Vậy cô đưa tiền cho tôi là được.
12 Tô Khả Khả cẩn thận ngẫm nghĩ lại, thật ra vấn đề nằm ở đâu, tất cả được sắp xếp ổn thỏa, Trần Phỉ bất quá chỉ là một tiểu nhân vật không có quyền không có thế, vậy đến tột cùng là không đúng ở chỗ nào?
Tống Lan nhận ra sắc mặt Tô Khả Khả không tốt, ánh mắt điên cuồng hơi doạ người, vội vã an ủi: “Khả Khả, Khả Khả, đừng lo lắng, sẽ không sao, rồi sẽ tốt đẹp mà…”
Lời an ủi của Tống Lan có chút đơn bạc, nhưng đã thành công kéo thần trí của Tô Khả Khả trở về
“A Lan, cậu biết Trần Phỉ ở nơi nào không, tớ nghĩ tớ cần phải gặp Trần Phỉ.
13 Cận Tri An đứng ở bên cửa sổ, nhìn thấy người phụ nữ kia động thủ, tay xiết chặt nắm đấm, đặc biệt rất không vừa mắt a, chuyện trước khi chưa giải quyết ổn thỏa, dứt khoát không muốn Trần Phỉ tham dự, hiện tại tất cả dư âm đều đã lắng xuống, mặc dù là ở trong lòng, Trần Phỉ nhất định sẽ có nghi hoặc, thế nhưng Cận Tri An cảm thấy, chuyện ngứa mắt như vậy làm sao để cậu biết cho được a?
Gọi điện thoại đến cục cảnh sát, vấn đề về Tô Khả Khả tự sẽ có người xử lý.
14 Trần Phỉ càng tức giận thái độ không bình tĩnh của mình, quá dễ dàng bị nhiễu loạn tâm thần, thêm vào việc không hiểu vì sao khi không lại bị lão sư giáo huấn một trận, Trần Phỉ cảm giác rất uất ức.
15 Gần đây Trần Phỉ càng ngày càng không thể chịu được, một tháng này Cận Tri An có lúc sẽ kè kè theo cậu đi học, đi đến chỗ Lâm Thụy để làm việc cũng đi theo, mỗi ngày ăn cơm đều ăn cùng nhau.
16 Trần Phỉ không biết là từ khi nào thì bắt đầu đối với Cận Tri An có loại cảm tình đặc thù này, hết thảy đều xảy ra một cách tự nhiên, nước chảy thành sông.