1
Thứ hai, ngày 24 tháng 12.
Trời râm mát, nhiệt độ cao nhất 7 độ, nhiệt độ thấp nhất âm 3 độ, có gió nhẹ.
Tạm thời có thể coi như khí trời tốt.
2
Sở Tấn sáng sớm ngày hôm sau gọi điện thoại cho Trang Hãn Học: "Mời ngài hôm nay cần phải chuẩn bị thời giờ để đến công ty. "
Trang Hãn Học ngáp một cái thuận miệng đáp lại, nhưng kết quả vẫn đến muộn một giờ, mới vừa ngồi xuống, Sở Tấn đã tiến vào tìm hắn.
3 Trong cơn hoảng hốt, Sở Tấn phảng phất nhìn thấy thiếu niên Quý Thiên Trạch mười mấy năm trước, khi đó gã cũng đứng ở cửa như vậy rồi nói với anh: "Tiểu Tấn, chúng ta về nhà đi.
4
Đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra Sở Tấn mua xuân.
Trước đây anh thậm chí không có kinh nghiệm giao du với đàn ông.
Sở Tấn sinh sống trong một gia đình giống như xã hội phong kiến, cha mẹ cử án tề mi*, tương kính như tân, anh chưa bao giờ thấy cha mẹ công khai biểu đạt yêu thương.
5
Dục vọng khiến người tử vong, trước đó nó còn khiến người điên cuồng.
Sở Tấn cảm thấy chính mình phải điên cuồng trước, mới cam tâm tình nguyện chết đi.
6
Quậy hai ngày, nên mệt như bùn nhão.
Nhảy dù trở về, Sở Tấn ngã đầu ngủ say, ngủ một giấc đến hừng đông.
Sở Tấn đã rất nhiều năm không có ngủ ngon đến như vậy.
7
Một chính khách nước ngoài mua xuân bị người dọa dẫm ngược lại sau đó đã nói như thế này:
"Đàn ông giống như tôi, ai sẽ thật lòng yêu tôi đây? Chỉ có thể mong dùng tiền để mua ái tình.
8
Sở Tấn nghĩ kỹ sẽ đi đâu, thời điểm ăn cơm trưa nói với Lận Diễm Trần: "Tôi muốn đi Las Vegas. "
Lận Diễm Trần hỏi: "Đi sòng bạc chơi? Vậy. . .
9
Tối hôm qua ở trong xe chơi quá mức, Sở Tấn chìm trong giấc ngủ say, tỉnh lại đã là buổi chiều.
Anh rút kinh nghiệm xương máu, khi tỉnh lại sau giấc ngủ, thì tự kiểm điểm bản thân, ngày tháng tiếp sau nhất định phải tiết chế hơn nữa, bằng không bệnh của anh còn chưa kịp phát tác đòi mạng, anh đã chết ở trên người con chó săn này trước rồi.
10 Có lúc Sở Tấn cảm thấy Tiểu Lận như mới mười tám mười chín tuổi, không tới hai mươi mấy, không biết vì sao tinh lực lại dồi dào như thế, như một nam sinh cấp ba, khắp đầu óc đều chỉ có tình dục.
11 Máy bay bay khoảng mười bốn tiếng, cuối cùng bình an đáp xuống sân bay McCarran, bên này chậm hơn mười lăm giờ, thời điểm bọn họ xuất phát là hoàng hôn, tới đây vẫn là buổi chiều.
12
Sở Tấn thật cao hứng!
Lần này tới con mẹ nó không uổng công!! Bị một đám trai đẹp bao quanh bốn phía ve vãn sẽ có cảm giác gì?! Trong lòng anh hạnh phúc muốn bay lên trời!
Không nghĩ tới anh tới số chó ngáp phải ruồi như vậy!
{Truyện được edit bởi HuynhJJ.
13
Người yêu nhỏ tức giận thật là đáng sợ.
Lận Diễm Trần nói là làm, nói sẽ cho Sở Tấn không xuống giường được, Sở Tấn thật sự mệt đến làm ổ trên giường khách sạn cả ngày.
14
Có lẽ là bởi vì lúc đó bầu không khí quá ôn nhu, cũng có lẽ là ánh mắt Lận Diễm Trần quá chân thành.
Sở Tấn dĩ nhiên thật sự nói ra, thế nhưng vẫn giấu lại một ít thông tin: "Anh ta là một người bạn của tôi, chúng tôi là bạn học cấp ba.
15
Thành phố S.
Sở Tấn mất tung tích, đã qua đúng một tuần hoàn toàn không có tin tức.
Quý Thiên Trạch từ nghi hoặc đến hoang mang, hiện tại đã sắp bị ép điên, ban ngày gã tìm người chung quanh, buổi tối trắng đêm khó ngủ, Sở Tấn chưa bao giờ rời khỏi cuộc sống của gã lâu như vậy.
16
Sở Tấn trở lại tìm đồ, áo khoác đã không cánh mà bay.
Điện thoại di động và tiền mặt của anh đều ở trong áo khoác.
Anh muốn đi ra ngoài tìm Tiểu Lận, kiếm một vòng, Tiểu Lận cũng không thấy tăm hơi, anh đi chung quanh, cuối cùng lại lạc đường.
17
"Văn phòng hôn nhân tòa thị chính Las Vegas. "
Như bị đạn bắn trúng tim, trong đầu Lận Diễm Trần trống rỗng vài giây, sau đó kịch liệt nóng lên.
18
Ầm. Ầm. Ầm. Ầm.
Thời điểm Bi-a va chạm nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh, bi này tiếp bi kia dứt khoát vào lỗ.
Snooker khác với những cách chơi khác ở chỗ, người chơi phải nghĩ biện pháp khống chế hướng đi của bi trắng, tạo chướng ngại cho đối thủ, nước đi nhỏ bé đều phải tính toán tinh vi, nhất định phải kiên trì thử thách.
19
Sở Tấn đến bên cạnh hắn, mang theo niềm vui khi cười trên sự đau khổ của người khác, hỏi: "Tiểu Lận a, té có đau hay không? Muốn tôi dìu cậu một chút không? Đã nói trước sẽ dạy tôi trượt tuyết còn gì?"
Lận Diễm Trần tự mình bò dậy từ dưới đất, trên người dính tuyết, không phục nói: "Tại sao em không nói thì ra em biết trượt tuyết?"
Sở Tấn bị ánh mắt u oán của hắn chọc vui khôn tả: "Ai cho cậu giả dạng làm chuyên gia?"
Lận Diễm Trần nói: "Cũng không phải tôi chủ động, em hãy gắng nhớ lại một chút, tôi chuẩn bị dụng cụ, em lại lầm tưởng tôi lợi hại, kia.
20
Lận Diễm Trần là chó con vô lại không nghe lời, đã nói phải tiết chế một chút, nhưng vẫn làm cho anh thiếu chút nữa không xuống giường được.
Ngày hôm sau anh ngủ thẳng tới mười giờ mới dậy, còn bị Tiểu Lận kéo lại, vừa hôn vừa nói: "Bên ngoài lạnh lắm a, chúng ta ở đây thôi.