1 Ta từ thuở nhỏ đã tập đánh cổ cầm, đến nay đã tròn mười lăm năm.
Không phải do ta có thiên phú trời cho, chẳng qua là khi lên ba tuổi, có người đối với mẫu thân ta nói rằng, ta lớn lên nhất định sẽ là một người nóng vội, kết quả là mẫu thân liền đem ta đưa tới trường để học đánh cờ, vạch ra kế hoạch để khiến ta trở thành một người tính tình lãnh đạm.
2 Trở về gian phòng, vừa muốn đóng cửa lại, Lâm tiểu thư đột nhiên xông vào.
“Lâm tiểu thư?” Lần này đến lượt ta ngạc nhiên.
Nàng đóng cửa, ta bị nàng áp sát đến mức phải từng bước lui về sau, đèn cũng không kịp thắp lên.
3 Thời gian qua mau, chẳng mấy chốc, năm năm đã trôi qua.
Xương Mân càng lớn càng cao, đôi mắt to tròn, còn sức ăn thì ngày càng khủng bố.
“Tại Trung ca, đệ phải đi mua đồ, có muốn đệ mua hộ cái gì không?”
“Có a, huynh muốn mua cà chua, còn muốn mua thịt bò nữa.
4 “Một nam sinh rất đẹp?” Xương Mân kinh ngạc nhìn ta.
“Đúng vậy, rất thông minh, rất đẹp. ” Ta nhấp miệng vào chén trà đã nguội, “Với lại, huynh đáp ứng rồi, ngay mai phải dẫn đệ tới đó.
5 Lại là y.
Dáng người cao lớn, mày kiếm dày rậm, bạch ngoại sam, hắc sắc đai lưng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua toàn bộ căn phòng, dừng lại trên người ta, đột nhiên lại trở nên đặc biệt ấm áp.
6 Khi Xương Mân trở về, thấy ta cùng Duẫn Hạo nói chuyện phiếm, hình như lúc đó kẻ bị hù là quái vật từ ngoài không gian trở về của ta.
Duẫn Hạo giải thích như vậy làm cho Xương Mân rất vui mừng, cũng không có hoài nghi.
7 Cầm lấy hai chùm nho, định bụng đi cảm tạ Tuấn Tú.
Vừa mới gặp, Tuấn Tú liền nhảy lên: “Tại Trung, ngươi thành công rồi sao?”
Bỏ đồ xuống, ta cười đầy vui vẻ: “Rõ ràng như thế sao?”
“Bởi vì môi ngươi rất hồng.
8 Tái tỉnh lại, trước giường có rất nhiều người vây quanh.
Xương Mân, Tuấn Tú, còn có Duẫn Hạo.
Ta ngơ ngác nhìn, Tuấn Tú lại ôm cổ ta,
“Tại Trung, ngươi tỉnh rồi a, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi, xin lỗi, xin lỗi.
9 Sáng sớm tỉnh dậy, Duẫn Hạo đã ly khai.
Trên bàn lưu lại một phong thư cho ta, nói y sau giờ ngọ, sẽ tới tìm ta.
Ta thu dọn một chút, rồi đi tìm Xương Mân.
10 Lần thứ hai tỉnh lại, cuối cùng đứng dậy cũng cảm thấy khó khăn.
Trong màn mờ tối, nhưng cũng nhìn thấy trên người có điểm điểm hoa mai, mặt ta nóng lên, cầm lấy kiện y phục mặc vào.
11 Ta bệnh nặng một trận, Xương Mân lưu lại trước giường chăm sóc ta.
Thẩm Đệ từng đến một lần, ta chưa từng nghĩ rằng, hắn còn nhớ rõ ân huệ chủ tớ năm đó.
12 “Xin lỗi Tại Trung, ta đi vội vội vàng vàng, cũng chưa kịp giải thích cho ngươi. ”
Tuấn Tú vừa vào phòng liền kéo ta chịu tội, “Duẫn Hạo không muốn đi, muốn nói ra chân tướng, kết quả đêm đó bị Thẩm Giáp nháo, ta tâm tình không khống chế được, trách móc Duẫn Hạo trọng sắc khinh hữu, Duẫn Hạo từ xưa đến này là người vì bằng hữu lượng lặc sáp đao4, hắn cùng Hữu Thiên càng thân thiết, vì thế không còn cách nào khác, hắn buộc lòng phải nửa đêm mang ta chạy trốn, ngay cả thời gian để nói lời từ biệt với ngươi cũng không có.