21
Sở Tấn hít khí lạnh shhhhhh: "Đừng, đừng nhúc nhích, có chút đau. "
Lận Diễm Trần không dám ôm mắt cá chân của anh nữa, lại hỏi: "Còn đau chỗ nào khác không?"
Sở Tấn lắc đầu: "Coi như chúng ta số hên, chỗ này tuyết cũng khá dày, chân tôi chắc hẳn chỉ là bong gân, cần phải hi vọng như vậy, chẳng qua xấu nhất cũng chỉ gãy xương hoặc là xương nứt.
22
Sở Tấn và Lận Diễm Trần được cứu.
Bọn họ trước tiên được đưa đến bệnh viện, bác sĩ đã chờ ở một căn phòng an toàn ấm áp.
Bác sĩ hỏi tình huống sức khỏe của bọn họ.
23
Bốn ngày sau, bọn họ đến công viên quốc gia Banff.
Tuy rằng vẫn thuộc dãy núi Rocky, thế nhưng đã thuộc địa phận của Canada phải đi hết một vòng lớn.
24
Lận Diễm Trần mang theo Sở Tấn bay từ Canada tới vương quốc Anh.
Vừa xuống máy bay ngay lập tức có xe sang đưa đón.
Sở Tấn hỏi: "Đi đâu?"
Lận Diễm Trần kéo anh lên xe, nói dối không chớp mắt: "Tôi biết có một trang viên du lịch vừa có đồ ăn, có thể cưỡi ngựa, bơi thuyền, còn có rừng trái cây và vườn hoa hồng, tôi dẫn em đi chơi.
25
Từ trang viên biệt thự đến trang trại nuôi ngựa phải ngồi xe năm phút đồng hồ.
Lận Diễm Trần nuôi bốn con ngựa, một con thuần đen, một con thuần trắng, còn có hai con đốm hoa, dung mạo mỗi con đều rất suất khí, thân thể cân xứng mạnh mẽ, tứ chi rắn chắc thon dài, lông bờm sum xuê dày đặc, lỗ tai giống như tinh linh, đôi mắt hạnh nhân còn chớp chớp long lanh giống như nước.
26
Sở Tấn cận thị khá nặng.
Không còn kính mắt, khoảng cách vượt quá 1 mét lập tức hoàn toàn mơ hồ.
Lận Diễm Trần: ". . . "
Sở Tấn nheo mắt lại, vẫn không thấy rõ mặt Lận Diễm Trần như cũ, cười cười: "Không sao nha, tôi biết cậu không phải cố ý.
27 Sở Tấn dựa vào lan can bên bờ sông Thames, chờ Lận Diễm Trần mua hai ly cà phê nóng ấm trở về, lẳng lặng mà nhìn mặt sông, gió thổi tóc của anh bay lên, anh đã hơn hai tháng không cắt tóc, tóc dài ra không ít.
28
Lận Diễm Trần cảm thấy ngực trái như có thứ gì đè nặng, căng đến khó chịu, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao cho phải.
Sở Tấn còn khẽ mỉm cười, hắn thì một chút cũng không cười nổi.
29
Nếu Sở Tấn đã nói đến mức đó, Lận Diễm Trần cũng không làm chuyện không có gia giáo được.
Hắn mất thời gian thật lâu nhưng cũng không có biện pháp bình phục cảm xúc, chỉ thoáng tỉnh táo một chút, cũng không đến nỗi ấm đầu làm ra sự tình không lý trí xúc phạm tới Sở Tấn, trong óc vẫn hỗn loạn tưng bừng.
30
Sở Tấn nửa bi nửa hỉ, anh có tài cán gì, khiến một người tốt như Lận Diễm Trần phải lòng anh.
Anh biết rõ ràng mình không nên ở lại, thời điểm quay người chỉ ôm tâm lý may mắn, thậm chí chỉ muốn nhìn mặt Tiểu Lận một chút, nhìn một chút, nhìn xong anh sẽ đi ngay lập tức, không ngờ tới thật sự gặp được Tiểu Lận, lý trí trực tiếp vỡ tan tành.
31 Bạn của Lận Diễm Trần là Lữ Hạo bỗng nhiên tìm tới hắn, gọi điện chất vấn: "Thằng nhóc cậu quá không nghĩa khí rồi, đến Anh quốc cũng không nói tôi biết một tiếng, nếu không phải bọn họ nói với tôi cậu trở lại, tôi còn không phải cái gì cũng không biết.
32
Lận Diễm Trần cảm thấy Sở Tấn là người thiện lương nhất trên đời, nhìn thấy con mèo nhỏ đáng thương lập tức khổ sở đến tràn đầy nước mắt.
Thật ra là Sở Tấn nhìn thấy hình bóng của mình trên người con mèo nhỏ.
33
Adrian tất nhiên không thừa nhận, y không hề lộ ra kẽ hở, bình tĩnh mà nói: "Các người đều là khách nhân tôn quý của tôi. "
Sở Tấn hiểu rõ cách làm của y, đổi thành bản thân mình cũng sẽ không dễ dàng thừa nhận.
34 Khi Lận Diễm Trần tỉnh lại dĩ nhiên phát hiện mặt trời đã lên cao, hắn đầu tiên là híp mắt sờ sờ bên người, sờ soạng nửa ngày chỉ mò tới chăn và gối, từ từ ý thức được Sở Tấn không ở đây, vừa mới bắt đầu cũng không có quá để ý.
35
Sở Tấn xuống máy bay, chân đạp trên mặt đất, vẫn có loại cảm giác không chân thực như cũ.
Như là từ thiên đường trở lại nhân gian.
Quá khứ một tháng giống như một giấc mơ tươi đẹp, bây giờ phải tỉnh mộng rồi.
36
"Tao còn tưởng rằng mày chết ở bên ngoài rồi. "
—— Sở Tấn hiện tại không muốn nghe nhất chính là chữ "Chết".
Sở Tấn vốn đang ôm mấy phần tâm lý may mắn, nghe được câu này, lòng đều nguội lạnh.
37
Cha Sở lần này cuối cùng cũng nguyện ý cho Sở Tấn vào cửa.
Lúc này Sở Tấn không quá muốn về nhà, bị cha nài ép lôi kéo tha về nhà.
Mẹ Sở ở một bên cũng lo lắng: "Có chuyện gì xảy ra a? Các người chớ ồn ào.
38
Thủ tục khám bệnh của mỗi bệnh viện đều giống nhau.
Phòng chờ khám bệnh đầy ắp người, không chỉ chỗ ngồi đầy, cơ hồ không còn chỗ đặt chân. Sở Tấn tới gặp một vị bác sĩ họ Lâm rất nổi danh, những người bệnh nghe tiếng mà đến từ khắp thiên hạ, nhất định phải đăng ký trước thời gian một tuần lễ mới có thể được chuyên gia như ông khám, nếu không phải Sở Tấn tìm quan hệ, cũng không có biện pháp nào.
39
Sở Tấn bước từ từ từng bước, hồn vía lên mây đi ra từ bệnh viện.
Mặc dù không chết, nhưng anh cũng không thể thả lỏng chút nào.
Bởi vì tình huống của anh quá đặc biệt, bác sĩ Trần bảo anh cân nhắc vì thai nhi trong bụng và sức khỏe của bản thân, so với phụ nữ có thai càng phải thêm thật cẩn thận, phải thường xuyên đến bệnh viện tìm bà làm kiểm tra.
40
Ngày đầu tiên Lận Diễm Trần chạy về nước.
Ngoại trừ cái tên "Sở Tấn" này hắn không biết gì cả, số điện thoại di động Sở Tấn còn chưa dùng một lần, số điện thoại ở nước ngoài, từ sau khi anh không chào mà đi cũng không liên lạc được.