41
Lận Diễm Trần tìm tới nơi Sở Tấn ở, hắn hỏi chủ nhà, bảo an, hàng xóm của Sở Tấn, tìm kiếm nơi Sở Tấn đi.
Chủ nhà cảm thấy chủ hộ này thật nhiều chuyện, làm sao cứ luôn có người đến tìm? Xét thấy trước đó có người bị bệnh thần kinh lừa bọn họ để vào cửa, lần này người nọ cảnh giác hơn rất nhiều, ban đầu cắn chết cũng không chịu nói.
42
Sở Tấn nghĩ có nên đi tìm Tiểu Lận hay không.
Những lúc như thế anh vừa nghĩ đến gia thế Tiểu Lận lại lập tức
phát khiếp, thứ hai, lúc trước thời điểm anh rời đi xử lý quá quyết tuyệt, cả phương thức liên lạc cũng không có để lại, anh không có số Tiểu Lận, còn số điện thoại ở nước ngoài anh đã vứt bỏ từ lâu.
43
Người ta hay nói tháng bảy lưu hỏa*, khí trời phải dần dần mát mẻ xuống mới phải, nhưng Y thành vẫn oi bức như trước.
(*) Thất nguyệt lưu hỏa: Là chỉ tháng 7 âm lịch, sao Hỏa di chuyển sang hướng tây, thời tiết chuyển mát mẻ, chứ không phải chỉ “mặt trời tháng 7 nóng như lửa”
Cha Sở nhận được điện thoại của một người họ hàng, nói là một người thân thích xa nào đó vừa qua đời, để cho ông về quê nhà tham gia tang lễ, phải đi thôi, nếu không thì chính là vong ân phụ nghĩa, ông không thể làm gì khác hơn.
44
Chủ nhiệm Trần phẫu thuật cho Sở Tấn, lấy ra một đứa nhỏ nho nhỏ.
Chủ nhiệm Trần nói: "Là bé trai. "
Sở Tấn khi đó bị tiêm thuốc tê, vô cùng buồn ngủ, nhưng vẫn kiên trì muốn nhìn đứa nhỏ một chút, anh hỏi: "Tại sao bé con không khóc?"
Vừa dứt lời, bảo bảo nhỏ xíu mới phát ra vài tiếng khóc yếu ớt, nhỏ đến mức còn không bằng tiếng mèo kêu, nghe thấy làm cho người cảm thấy đau lòng.
45 Bác sĩ an ủi Sở Tấn, không cần nghe chẩn đoán bệnh tim đã biến sắc, bệnh tình của bảo bảo không nghiêm trọng lắm, nói không chừng không cần làm phẫu thuật cũng có thể tự lành, thế nhưng cũng không có cách nào tự lành, bây giờ bảo bảo của anh còn quá nhỏ không thể làm phẫu thuật, chờ bé lớn lên thêm chút, nếu như không thể tự lành, thời điểm đó mới làm phẫu thuật, kỹ thuật giải phẫu trong nước đã rất phát triển, tỷ lệ thành công rất cao.
46
B thành.
Trong một câu lạc bộ cao cấp.
Lận Diễm Trần tới muộn, lúc đi vào ghế lô, mấy anh em cũng đã hợp lại uống hết một vòng rượu, bầu không khí tăng vọt.
47 Sở Tấn sáng sớm đúng sáu giờ rưỡi tỉnh lại, Thu Thu nằm ở trong giường trẻ em đã tỉnh rồi, thế nhưng không hề ồn ào, đang ăn ngón tay, lặng yên nhìn chằm chằm chuông gió treo trên đầu giường.
48
Đối với Sở Tấn mà nói, trở lại với công việc, xem như đã chính thức trở về cuộc sống hiện thực.
Không thể tùy hứng nữa.
Lúc trước anh coi mình sắp chết rồi, mới giải phóng bản thân, oán trời oán đất, tình huống bây giờ đã thay đổi, cuộc sống tương lai của anh còn dài, còn phải nuôi nấng đứa nhỏ, phụng dưỡng cha mẹ, sao có thể trắng trợn không kiêng dè như trước.
49 Sau khi Thu Thu xuất viện vẫn thường xuyên sinh bệnh, bởi vì thường bệnh đến mức vào bệnh viện, cũng do Thu Thu là một đứa bé phản ứng tương đối chậm chạp, bảo bảo không thích khóc, cảm giác đau đớn của bé không nhạy cảm, mặc dù thân thể không thoải mái bé cũng không khóc, cho nên bọn họ rất khó phát hiện Thu Thu không thoải mái kịp lúc.
50
"Đúng, đúng, chính là họ Lận, em nhớ ra rồi. Em còn lưu lại số điện thoại di động của anh ta nữa. "
Nói xong, Đoạn Hiểu Trân lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm danh bạ.
51 Sở Tấn tỉnh táo lại, không đúng, lúc anh thức dậy cửa phòng đóng, điện thoại di động thì đặt ở ghế sô pha phòng khách, anh nhớ mình trở về nhà, thì được ba ba dìu vào phòng ngủ a.
52
Sở Tấn đứng ngồi không yên.
Thầy Sở từ sáng sớm đã bắt đầu phát hiện ngày hôm nay anh không đúng lắm, đặc biệt là vừa nãy sau khi đi ra ngoài gọi điện thoại, gộp với trước đó, ông tò mò hỏi: "Người tên "Lận Diễm Trần" kia là ai a?"
Sở Tấn suy nghĩ một chút, nói một cách uyển chuyển: "Là.
53
Nhất thời Lận Diễm Trần không thể nghĩ ra, hắn cảm thấy đầu óc có chút nóng lên.
"Nó là con trai của tôi, cũng là con trai của cậu. "
Vậy có ý gì? Con trai Sở Tấn? Con trai Sở Tấn tới từ đâu? Cũng không thể chui ra từ kẽ đá được? Vậy chỉ có thể là sinh ra, nhưng Sở Tấn không thể nào sống với người khác a? Ừm, vậy cũng chỉ có thể là nhặt được? Con nuôi?
Sở Tấn nói trước đó tuy rằng anh không mắc bệnh nan y, nhưng vẫn đang sinh bệnh, cuối cùng còn phải trị bệnh.
54
Lận Diễm Trần bi thương một chút, tại sao Sở Tấn lại do dự a? Hắn làm chưa tốt chỗ nào sao?
Sau đó hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện. . . Hắn hình như, tựa hồ, cần phải nói, vẫn không có nói với Sở Tấn, hắn kỳ thực không phải trai bao.
55
Cửu biệt gặp lại, sao có thể kìm chế.
Lận Diễm Trần căn bản không muốn đi, hiện tại hắn muốn ở lại bên người Sở Tấn.
Ôn chuyện như vậy không đủ, còn không bằng một phần vạn thời điểm lúc trước bọn họ cùng nhau du lịch.
56 Cuối tuần sẽ gặp cha vợ, Lận Diễm Trần rất kích động, suy nghĩ xem phải tặng lễ vật gì. Tuy nói đắt cỡ nào hắn cũng mua nổi, nhưng cha Sở Tấn không nhất định yêu thích, nói không chừng còn dọa đến ông.
57 Lận Diễm Trần trong một đám người già đời vẫn cực kỳ điềm tĩnh anh tuấn, hắn bình tĩnh tự nhiên trò truyện với mấy vị có máu mặt trong giới kinh doanh.
58
Lận Diễm Trần ngồi ở trong nhà Sở Tấn, bên trái bàn ăn, sát bên người Sở Tấn, đối diện là cha vợ.
Nửa ngày trước, hắn đối diện với nhiều ông lão cáo già cũng không sợ, hiện tại hai đùi lại run rẩy.
59
Thầy Sở nhìn chằm chằm người trên hình rất lâu, càng già càng mơ hồ.
Ông cầm báo, đến hỏi bạn già đang bế Thu Thu bú sữa: "Kính lão của tôi để chỗ nào?"
Bạn già nói: "Không phải đặt ở trong tủ đầu giường sao.
60
Sở Tấn vừa tan sở về đến nhà, lập tức bị cha tai đề mặt lệnh*: "Tại sao con không nói Lận Diễm Trần có tiền như vậy?"
(*) 耳提面令: mặt đối mặt nói chuyện.