1 Song kiếm tương kích, hai nam tử trẻ tuổi đang cùng giao đấu.
Tam xích thanh phong* trong tay Âu Dương Vân uốn lượn tựa linh xà, kiếm kiếm không rời những chỗ hiểm yếu trên thân người nam nhân trước mặt.
2 Võ lâm! Con đường anh hùng hào kiệt xưa nay thích chu du chính là chốn thị phi này! Hôm nay có thể ngươi trở thành nhất đại danh hiệp, không chừng ngày mai ngươi đã thành một vong hồn dưới đao của một ma đầu nào đó! Thị thị phi phi, ân ân oán oán, sinh sinh tử tử.
3 “Ha hả, Âu Dương a, thuộc hạ của ngươi không được!”- Thạch Ngọc Lâu chém ngang kiếm, một chiêu đơn giản lại phong bế hết toàn bộ hư ảnh trong chiêu của Âu Dương Vân.
4 Bên trong Thiên Thủy Sơn Trang, Nhị trang chủ Ngu Tương Xuân đang ngồi dưới chòi nghỉ ở trường luyện võ uống nước ô mai ướp lạnh. Y nhíu mày nhìn một đám đại hán*đang thao luyện bên ngoài, chén canh bằng sứ trắng trên tay nặng nề đập xuống mặt bàn đá
“Các ngươi đang làm cái gì? Cái này cũng gọi là luyện công sao!”- Lấy khăn lụa ra xoa xoa thái dương căn bản không chút mồ hôi, gương mặt ngọc ngà của Ngu Tương Xuân sa sầm lại rất dữ dội- “Nếu phải luyện công bên ngoài, ngươi xem gặp các ngươi, ngay cả cái tạ đá ba trăm cân cũng múa lên không nổi, múa lên không được còn chưa tính, thế nhưng ngay cả nâng cũng nâng không lên.
5 Chớp mắt đã mấy ngày qua, vết thương trên cổ tay Âu Dương Vân cũng đã tốt. Hắn mang theo Nhạc Ly xuống phố đi dạo lòng vòng, đi một hồi thì đến phố hoa nổi tiếng nhất thành Lạc Dương.
6 “Bang chủ ~~ bang chủ không tốt không tốt!”- Trong Độ Kiếm Minh ở tây thành, Nghiêm Triệt dọc đường gào lên hướng về phía thư phòng của Thạch Ngọc Lâu.
7 Liên tục mấy ngày, Thạch Ngọc Lâu cứ luôn thấy một cơn mộng! Mỗi ngày hắn đều mơ thấy Âu Dương Vân ôm ấp Ngu Tương Xuân xinh đẹp vui vẻ một trận khinh liên mật ái*, thề non hẹn biển! Mơ thấy ác mộng, mỗi lần nửa đêm bừng tỉnh, hắn cũng chỉ có thể nổi giận đùng đùng mà kéo Nghiêm Triệt đang say sưa mộng đẹp đi luyện kiếm.
8 Âu Dương Vân ở nhà bình tĩnh phân tích rất lâu, cũng mong người mấy ngày trước xuất ngoại tìm Ngu Tương Xuân có thể mang về tin tức tốt.
Chính là chờ trái chờ phải cũng không đợi được tin tức tốt gì, Âu Dương Vân cuối cùng cũng bình tĩnh không nổi nữa.
9 Sáng sớm, hai con khoái mã chạy ra khỏi cửa nam thành Lạc Dương. Mười mấy con người ở cửa nam thành đưa mắt nhìn theo hai con khoái mã tuyệt trần rời đi, tất cả đều là những thành viên nòng cốt của Thiên Thuỷ sơn trang và Độ Kiếm Minh.
10 Âu Dương Vân đến phân đường của Thiên Thủy Sơn Trang ở Huyền Yến thành, đường chủ vừa thấy bang chủ đến, liền vội vàng đến đỡ bọc hành lý rồi kể ra một đống.
11 “Thạch bang chủ đường sá xa xôi đến, tiểu nữ không tiếp đón từ xa, xin Thạch bang chủ chớ trách a!”- Một trận âm thanh trong trẻo truyền đến, mấy bóng người duyên dáng như ẩn như hiện từ trong rừng hướng hai người Âu Dương Vân đi tới.
12 Thạch Ngọc Lâu lui về phía sau từng bước, Âu Dương Vân ra tay giúp hắn, vốn là đúng như mong muốn. Nhưng mà hiện tại, Âu Dương Vân đây là muốn làm cái gì? Hắn nhìn vẻ mặt Âu Dương Vân cười không chút hảo ý, tuy rằng biết người này không có khả năng thật sự muốn giết mình, nhưng trong lòng hắn vẫn không khỏi run rẩy lên.
13 Thạch Ngọc Lâu bây giờ nghẹn lời hỏi trời xanh!
Mười một năm trước, hắn cùng Âu Dương Vân mới có hai mươi tuổi. Năm ấy còn trẻ nhất thời xúc động, vậy mà lại khiến cho Âu Dương Vân ghi hận đến tận bây giờ! Âu Dương Vân khi hai mươi tuổi, tính cách ôn nhu hoà nhã, phong thái nhẹ nhàng khiến người như mộc xuân phong.
14 Hai nam nhân trong sơn động quấn quýt dây dưa, nhiệt hoả toát ra đủ thiêu rụi cả một đồng cỏ, ở trên một cái cây nào đó cách sơn động không xa, có một người rốt cục lại gắng gượng không được nữa!
Tiêu Lăng Lang từ trên cây này nhảy sang cây kia, tư thế cong vẹo khó coi không khỏi khiến người ta hoài nghi rằng hắn có thực đã từng học khinh công sao? Mà hắn cứ thi triển khinh công với tư thế khó coi như vậy nhảy tới nhảy lui, lại làm cho người ta nhịn không được muốn hoài nghi hắn có thể nào sẽ tuỳ thời giẫm một bước vào khoảng không mà rụng xuống đất.
15 Một khẩu khí này của Âu Dương Vân, thổi trúng Thạch Ngọc Lâu làm toàn thân hắn nổi da gà. Hắn vội vàng đẩy mặt Âu Dương Vân ra lớn tiếng nói: “Ngươi ~ ngươi đi xuống cho ta, không được cưỡi ngựa của ta!”- Hôm nay hắn cho dù có ngã ngựa, cũng không cần Âu Dương Vân đến dìu hắn.
16 Lách cách leng keng! Tiếng binh đao vang bên tai không dứt.
Thạch Ngọc Lâu ngồi dưới tàng cây, nhàm chán ngáp dài! Âu Dương Vân đánh với đám người này cũng đã hơn một giờ, cho dù không thấy mệt, cũng phải thấy phiền đi!
Đầu tiên thì là đánh một chọi một, sau đó lại là hai người một tiếp tục đánh tới, bây giờ là ba người một lượt xoay vòng tiến công.
17 Vào trấn, Thạch Ngọc Lâu tìm đến khách *** lớn nhất thuê một gian thượng phòng, kéo Âu Dương Vân vào phòng khoá cửa lại. Đem Âu Dương Vân ném trên giường để mặc cho hắn tự mình băng bó vết thương, Thạch Ngọc Lâu thay y phục sạch sẽ khôi phục dáng vẻ tiêu sái rồi tự mình xuống lầu ăn cơm.
18 Nam nhân mặt mày đầy bụi đến nỗi hình dạng nhìn cũng không ra chính là Tiêu Lăng Lang.
Tiêu Lăng Lang vốn đã ngồi ngay ngắn trên cây đại thụ ngay bên ngoài gian phòng của Âu Dương Vân và Thạch Ngọc Lâu, cả giấy bút cũng đã chuẩn bị tốt chỉ chờ ghi chép lại, quan hệ của bang chủ nhà hắn với bang chủ bang đối địch có thể sẽ lại tiến thêm một buớc trọng đại.
19 Đợi đến khi Thạch Ngọc Lâu mở mắt lần nữa, sắc trời đã sáng rõ. Hắn vội vàng cúi đầu nhìn người đang nằm trong lòng, liền chạm phải ánh mắt tỉnh táo của Âu Dương Vân.
20 Gặm miếng thịt thỏ nướng thơm ngào ngạt, Thạch Ngọc Lâu nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Lang ngồi chồm hổm cách đó không xa đang ở thu dọn đồ đạc, thường thường bày ra bộ dạng đáng thương nhìn về phía bên này.