1 Tiêu Khánh Nam hôm nay gặp hạn.
Đầu tiên một tay cầm điện thoại di động, một tay bóp tờ chi phiếu đứng trước một đống phế liệu.
Không chỉ như thế, hắn chính là cân nhắc làm sao có thể đến nhà bằng hữu được.
2 Nếu như gặp mặt nói chuyện, nhất định sẽ rất tốt.
Những lời này giống như nguyền rủa, tràn ngập ô tao hương khí.
Đó là lúc Tiêu Kính Nam đem xe đi sửa chữa ngày thứ năm.
3 Thang Đông Trì dự đoán được Tiêu Kính Nam sẽ không xuống lại hồ, hừ cười nhắm mắt lại.
Cùng lúc đó, Tiêu Kính Nam có chút phiền toái đến phòng tắm, tắm xong lau người thay y phục.
4 Từ mức độ nào đó mà nói, Tiêu Kính Nam hiện tại như thế “chăm học khổ đọc” hoàn toàn là bởi vì một câu “lần sau gặp lại” của Thang Đông Trì.
Vốn là có cha hắn chống đỡ, cái gì cũng không lo lắng, ít nhất hắn cảm thấy có thể ăn chơi hai năm.
5 Toàn bộ quá trình hội nghị, Tiêu Kính Nam đều bảo trì trạng thái mộng du thanh tỉnh qua lại không ngừng.
Nói tới cuối cùng, Thang Đông Trì thế nhưng lại muốn hắn giải thích một cái hợp đồng điều khoản.
6 Bể mát xa đối với Tiêu Kính Nam rất quen thuộc, cùng bồn tắm mát xa lớn nhà hắn cũng không có khác gì nhau.
Dòng nước phía sau lao tới mát xa lưng cùng thắt lưng rất thoải mái.
7 Sau đó, Thang Đông Trì từ trong bể đứng lên, rời khỏi bể, lấy khăn tắm xoa xoa thân thể, rồi mới lấy một cái khăn khác phủ lên vai.
Quay đầu vừa thấy, Tiêu Kính Nam vẫn ngồi lại trong nước.
8 Thang Đông Trì cảm thấy lần này y ngủ so với tưởng tượng lâu hơn nhiều.
Chờ sau khi y tỉnh lại, đã phát hiện Tiêu Kính Nam không ở trong phòng, mà cái khăn tắm trên người y đã bị cắt nát đến không thể nhận ra hình dạng, rải rác khoác lên người hắn.
9 Sau khi đem mông tỉ mỉ sờ soạng một lần, Tiêu Kính Nam lại bắt đầu nhìn cảnh vật xung quanh, xác định đây vẫn là nhà mình mới thở ra một hơi, dùng sức nhu nhu hai mắt của mình.
10 Mặc kệ Thang Đông Trì kiếm bao nhiêu tiền, mẹ của y thuỷ chung thích ở trong căn nhà trong khu chung cư cũ.
Thang Đông Trì từng muốn mua khu chung cư này, chính là mẹ y không nguyện ý, nàng bảo cảm giác có hàng xóm ở chung một chỗ thật tốt, có thể cùng các nàng cùng nói chuyện phiếm, trồng hoa, mua thức ăn, tương đối tự tại như vậy.
11 “Một chút cũng không thể cong?”
Thời điểm Thang Đông Trì kéo hắn xuống xe, tốc độ không khống chế tốt, nhìn hắn đau đến nhe răng hé miệng, nhịn không được hỏi.
12 Từ nơi đó đi ra vừa vặn thời gian ăn cơm chiều, vì vậy Thang Đông Trì tự quyết định đem hắn đến tiệm cơm ăn cơm.
Trong đại sảnh nhìn một vòng, toàn bộ nội thất cùng thiết kế đều là gỗ lim, Tiêu Kính Nam nhìn thoáng qua ghế gỗ lim cứng rắn liền liên tưởng đến cảm giác của thắt lưng khi ngồi xuống, mềm một chút còn tốt, nhưng cứng như vậy, chẳng phải muốn động cũng không thể động?
Hắn quay đầu đi chỗ khác nhìn Thang Đông Trì.
13 Tiêu Kính Nam đột nhiên cảm thấy thái độ Thang Đông Trì rất kỳ quái.
Hắn vốn muốn nhờ Thang Đông Trì chuyển phát hợp đồng đã ký đến, nhưng Thang Đông Trì thật sự nói rằng gởi đi gởi lại không an toàn, muốn hắn tự mình đi lấy.
14 Tiêu Kính Nam bảo trì trạng thái ánh mắt trừng lớn ngơ ngác bị Thang Đông Trì hôn một cái.
Thang Đông Trì liếm liếm môi dưới Tiêu Kính Nam, kết thúc cái hôn này, nhìn hắn vẫn như cũ trừng mắt hé miệng.
15 Tiêu Kính Nam từ bên trong phòng khách chật vật tiêu sái đi ra, bên ngoài không có người.
Đương nhiên cũng không có Thang Đông Trì.
Cũng không biết có phải do trong lòng hắn có quỷ hay không, lúc đến đại sảnh cảm thấy mọi người xung quanh đều nhìn hắn.
16 Cuộc chơi vẫn tiếp tục như thế, mỗi lần đến phiên cặp bọn họ đổ xúc xắc, người xung quanh đều sẽ cười trộm.
Bởi vì Thang Đông Trì dù có đổ như thế nào vẫn ra được “5”, liên tục bốn vòng, thực sự kiên trì.
17 Tiêu Kính Nam cảm thấy có người sờ thân thể hắn, cả người đều bị sờ đến nóng lên, thực thoải mái.
“Ân…” Thoả mãn hừ một tiếng, Tiêu Kính Nam ngây ngô duỗi thẳng thân thể.
18 Tiêu Kính Nam cơ hồ nức nở đạt cao trào, chân lại không an phận ở trên giường cọ xát.
Thang Đông Trì nhìn hắn mở miệng thở dốc, tháo cà vạt đã bị hắn làm nới lỏng.
19 Từ sau khi bị bắt mở điện thoại di động 24 giờ, Tiêu Kính Nam phát hiện mình thường xuyên bị thần kinh nhìn chằm chằm vào nó.
Nhưng trên thực tế sau đó Thang Đông Trì cũng không có gọi điện hoặc là gởi tin nhắn cho hắn.
20 “Chờ, chờ một chút…” Tiêu Kính Nam một cái bắt được cái tay đang sờ soạng dây lưng hắn.
“ Ân. ” Thang Đông Trì bảo trì cánh tay bị bắt không động.
“…Chuyện gì cũng từ từ đi.