1 Trên một ngã tư đường sầm uất náo nhiệt, có một con ma men đang phát điên lên vì say rượu, dòng người thì vẫn tấp nập tới lui, nhưng lại không có ai dám đến gần cái thằng đang lên cơn dở hơi kia, sợ bị hắn ta đạp cho ngã dập mặt.
2 Cậu vẫn cứ cúi thấp đầu, đông chạm tây đụng, cuối cùng người thứ một trăm bị cậu đụng phải cũng tới, cậu ngẩng đầu, lắc lắc cái đầu đã toàn sao bay chung quanh, thốt ra lời nói long trời lở đất.
3 Cái thằng dã thú chó chết kia không biết tiết chế gì hết, làm cậu cả một đêm, ngay cả ban ngày mà cũng lôi cậu ra làm, cũng còn may là nhân lúc hắn thiếp đi cậu len lén lết xác trốn ra ngoài, bằng không cậu nhất định bị hắn làm tới chết.
4 Đã qua một tuần, thắt lưng cùng cái mông tội nghiệp cũng tốt lên nhiều rồi, bây giờ có thể tung tăng tí tởn đi chơi rồi.
Mang theo tâm tình khoái trá, đem quần áo cùng một ít đồ dùng hàng ngày sắp xếp xong xuôi, lấy vé máy bay và hộ chiếu, giấc mộng đi du lịch Châu Âu mười ngày ấp ủ đã lâu của cậu cuối cùng cũng có thể thực hiện rồi.
5 Châu Âu, Châu Âu, haha, tuyệt quá! Cuối cùng cũng thỏa mong ước rồi.
Ngồi trên máy bay nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời thật xanh nha!
Tuy nhiên điều làm cậu cảm thấy khó hiểu chính là, từ lúc cậu đăng ký tới giờ, người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo kính đen vẫn còn đi theo cậu, hơn nữa chỗ ngồi cũng sát bên cạnh cậu!
Không phải cậu bất mãn với anh ta, mà là cảm thấy kì quái, trên máy bay cũng không thấy anh ta cởi mũ với kính râm ra, càng quái lạ hơn là cậu lại cảm thấy anh ta rất giống cái tên cướp đi đêm đầu của cậu.
6 Nhìn thấy dáng vẻ của cậu bây giờ, người đàn ông thật sự rút tay lại dịu dàng giúp cậu xoa xoa hốc mắt.
-Đừng khóc, tôi sẽ đau lòng lắm. Vừa nãy chỉ là giỡn với cậu một chút thôi, trừng phạt cậu cái tội không từ mà biệt, đừng khóc nữa! Ngoan!
Tiêu Nham có chút choáng váng, người đàn ông dịu dàng ở trước mặt cậu lúc này cùng với người vừa trêu chọc cậu lúc nãy là cùng một người sao? Người kia dịu dàng cười cười.
7 -Ưm a… đừng… a…
-Hưm… A… xin anh… A…
-Xin tôi cái gì?
Người kia tà ác giảm lại tốc độ đưa đẩy dưới thân, cố ý tra tấn dục vọng đốt người của Tiêu Nham.
8 Đứng trước hoa viên của cung điện nổi tiếng bậc nhất nước Pháp, Tiêu Nham không hề có chút hưng trí thưởng thức nào. Bởi vì từ sau khi cậu say rượu phát sinh quan hệ với Cung Tường Âm – thằng cha dã thú dục vọng bất mãn kia, mỗi đêm phải cùng hắn làm đến vài lần, làm đến thân thể mệt mỏi không chịu nổi, như vậy thì ai còn có tâm trí để thưởng thức chứ!?
Cậu chợt phát hiện ra bản thân mình không phải đến Châu Âu “chơi”, mà là bị người ta “Chơi”…
Mẹ kiếp! Nhìn thằng cu trước mắt thần thanh khí sảng, nhởn nhơ yêu đời tinh lực dồi dào mà giải thích về mốc lịch sử huy hoàng của nơi đây, cậu cố nén xúc động muốn xông tới cắn phập phập rồi đạp vào mặt hắn vài cái.
9 Lúc Tiêu Nham tỉnh dậy thì trời đã tối rồi, lúc đang duỗi thẳng nguời thì thấy Cung Tường Âm mang tới một khay đầy thức ăn.
-Dậy rồi à? Ngủ ngon không?
Tiêu Nham gật gật đầu, thấy Cung Tường Âm ngồi bên mép giường, cậu theo thói quen chui vào lòng hắn, tìm vị trí thoải mái dựa vào.
10 Cái gì!?
Hắn… Hắn đã có hôn thê rồi sao?
-Anh nói… Anh… Đã có… có… Hôn thê…
-Đúng vậy!
Tiêu Nham nhất thời nghe thấy có cái gì đó đã vỡ nát. Nhìn chằm chằm vào Cung Tường Âm, một hồi sau cậu mới tìm được giọng nói của chính mình.
11 Trở lại Đài Loan đã ba ngày, ba ngày nay Tiêu Nham vẫn ăn không ngon ngủ không yên. Thiếu hơi ấm quen thuộc của người kia, Tiêu Nham mỗi ngày đều khó có thể ngủ được.
12 Ngày mốt!?
Không phải là trước ngày Cung Tường Âm kết hôn một ngày sao?
Không được! Không được nhớ tới hắn nữa.
-Được rồi, ngày mốt con sẽ về.
-Ừ, mẹ con lâu rồi không gặp con, suốt ngày thúc giục bố gọi điện thoại kêu con về, còn nói sẽ nấu một đống đồ con thích ăn chờ con về.
13 -Vậy anh muốn thế nào? Ngồi yên hưởng phúc?
-Nham…
Cung Tường Âm biết cậu không phải hoàn toàn vô tình với hắn, động tác cũng lớn mật hơn. Tay của hắn bắt đầu giở trò, miệng đương nhiên cũng không nhàn rỗi, tấn công lên vành tai của Tiêu Nham.
14 Đêm đến, Tiêu Nham trở lại phòng, vẻ mặt hạnh phúc khi nãy nháy mắt suy sụp giống như cha mẹ chết hết.
-Tường Âm…
Nỗi nhớ Tiêu Nham tạm quên khi nãy, vào giờ phút này lại cuồn cuộn trào ra như thủy triều.
15 Tiêu Nham hầu như cả đêm không ngủ, đến hơn năm giờ sáng mãi mới ngủ được, mắt vừa khép lại chưa được một giờ đã bị tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài làm cho thức giấc
-Tiêu Nham, mau dậy đi con!
Nghe thấy tiếng mẹ gọi to, Tiêu Nham cố gắng mở ra đôi mắt sưng húp, uể oải đi nhanh ra mở cửa.
16 -Hắc hắc! Không thể nói! Không thể nói!
Mẹ Trình thần bí đắc ý rung đùi, bộ dáng kia quả thực giống y mấy thầy tướng số trong miếu.
-Mẹ…
Tiêu Nham tức giận, giơ tay muốn kéo bộ tóc giả thật vất vả mới đội lên được kia xuống.
17 Cho đến khi Tiêu Nham nhìn thấy người đứng dưới chân cầu thang, cậu quả thực ngây dại.
Sao… Làm sao có thể!?
Hắn… Anh ấy… Không phải là kết hôn với người khác ư? Sao có thể xuất hiện ở đây được?
Chỉ thấy Cung Tường Âm một thân áo bành tô trang nhã, mái tóc điểm chút màu xanh, được chải chuốt gọn gàng, đẹp trai ngút trời đứng dưới chân cầu thang.
18 -A… a… không… Đừng mà…
-Aha…
Cung Tường Âm cởi bỏ quần sịp, tách hai chân Tiêu Nham ra để đôi chân trắng nõn đó quấn quanh thắt lưng hắn, mà dục vọng trướng đại của hắn nhắm ngay cửa huyệt của cậu, chuẩn bị muốn tiến công chiếm đảo Hoàng Long, đang định thúc vào…
Cốc cốc!
-Cậu chủ, tiệc sắp bắt đầu, mời cậu xuống dưới chủ trỉ.
19 -Ha ha, đương nhiên là đã gặp qua rồi! Con chính là đứa cháu dâu ta tự tay chọn nha!
20 năm trước, Cung Chi Giới gặp tai nạn ngoài ý muốn, khi đó có một người đi ngang qua phát hiện ra ông ta, sau đó khẩn cấp đưa ông ta nhập viện mới giữ được một mạng.
20 Vào trong phòng, Cung Tường Âm liền đè chặt Tiêu Nham lên cửa, lột bỏ lễ phục của cậu, cởi quần cậu xuống, sau đó cởi luôn quần sịp bên trong, mở khóa thắt lưng thẳng tiến vào tiểu huyệt 20’ trước mới vừa được hắn cuồng nhiệt yêu thương.
Thể loại: Trọng Sinh, Đam Mỹ
Số chương: 15