1 Talk to me softly, there "s something in your eyes.
Don"t hang your head in sorrow, and please don"t cry.
Chập tối giữa hè ấy mưa như trút nước, Lục Tự Quang nhận được cú điện thoại kia, người đàn ông đã uống rượu lời nói mơ hồ không rõ.
2 "Quyến luyến và nhớ thương một người trong nỗi cô đơn, cũng giống như niềm vui và nỗi buồn không thể lý giải cứ mãi quấn lấy chúng ta.
3 Có một số người, vì không muốn mất đi, cho nên tuyệt không thể nhúng chàm. . Thứ có thể cho, thứ không thể cho, chỉ cần anh muốn, hết thảy đều cho anh"
____________________
Thời điểm cậu bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, Cố An Khang đang ngồi ở đầu giường hút thuốc.
4 Có những người đã định trước là chờ đợi người khác, nhưng có những người đã định trước là được người chờ đợi. Tôi chính là muốn để em biết, trên thế giới này, luôn luôn một người như vậy, đợi chờ em".
5 "To my last lover: trên thế giới này, sẽ không còn có ai giống như tôi, chấp luyến anh như vậy. "
_________________________
Nơi đó là phòng bọn họ thuê để ban nhạc tập luyện.
6 "Cô đơn vốn không phải cảm giác từ khi sinh ra đã có mà nó bắt nguồn tại thời khắc ta bắt đầu biết yêu một người"
________________________
Cố An Khang gần như ném cậu lên ghế sa lon, lưng của Lục Tự Quang bị đập đến có chút đau.
7 Đời người yên ổn, năm tháng tĩnh lặng. Tôi ngồi ở phía trước anh, anh thay tôi cắt đi những sợi tóc trên trán. "
_________________________
BELL BAR dường như từ một quán bar biến thành một cái LIVE HOUSE nho nhỏ.
8 "Chỉ là một chiếc Zippo màu bạc bản số lượng có hạn, một hộp kẹo ngậm chưa mở giấy gói, nhưng dường như lại có độ ấm vô hạn. "
__________________
Thời điểm Lục Tự Quang mang theo kiểu tóc gọn gàng đẹp vô cùng xuất hiện, A Tề thậm chí khoa trương mà huýt sáo, "Nếu tôi là phụ nữ, khẳng định sẽ yêu cậu.
9 "Một đời này, tôi đã leo khắp Thập Vạn Đại Sơn (*), không đợi đến kiếp sau, chỉ vì một hồi gặp gỡ người. "
______________________
A Trạch ngồi chỉnh thử dàn âm thanh, âm trầm âm bổng trầm lắng vang lên không ngừng.
10 "Thâm tình chính là một việc bi kịch, cần phải lấy cái chết mới có thể ngừng lại".
_____________________
Tin tức tựa hồ truyền đi rất nhanh, dường như đều biết bọn họ bởi vì biểu diễn xuất sắc ở cuộc thi giữa các ban nhạc mà được mời gia nhập công ty giải trí SIESTA.
11 "Muốn yêu tới Thương Sơn Nhĩ Hải, nhưng tôi chỉ có hai bàn tay trắng, lại không dám yêu cầu em dừng lại chốc lát vì tôi. "
__________________________
Khi Cố An Khang đi vào BELL, nơi đó người vẫn đông như trước.
12 Tôi dùng thời gian của một điếu thuốc để nhớ đến anh, còn có một bát mỳ Dương Xuân rất ngon kia nữa. "
__________________________
Thời điểm máy bay bắt đầu chạy lấy đà cất cánh, Lục Tự Quang ngồi ở vị trí gần cửa sổ trầm mặc.
13 Những lời muốn nói, rõ ràng là thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng lại chỉ là vẻn vẹn vài câu. "
______________________
Đó là lúc mười giờ đêm ở Smith.
Vừa đẩy cửa ra liền trông thấy toàn người đang lắc lư theo nhạc.
14 Gần một năm nay. Muốn nghe thấy giọng nói của em, muốn đến sắp phát điên; muốn gặp em, muốn đến phát điên".
__________________________
Mùa đông năm nay tuyết tới không nhanh không chậm.
15 "Tôi đã từng hy vọng mãnh liệt rằng anh có thể hạnh phúc, nhưng mà, chỉ cần vừa nghĩ đến niềm hạnh phúc kia không có một phần của tôi trong đó, vẫn cảm thấy rất buồn.
16 "Sống giữa đất trời, thời gian thoáng vụt qua liền biến mất (*). Mà anh lại là ánh dương ấm áp, là vạn phúc an khang. "
(*) nguyên văn câu này là "Nhân sinh thiên địa chi gian, nhược bạch câu chi quá khích, hốt nhiên nhi dĩ" <人生天地之间, 若白驹之过隙,="" 忽然而已="">.
17 Tôi ở Luân Đôn không có sương mù, nhớ đến em. "
____________________
Đó là một tháng cuối cùng ở Luân Đôn.
Sương mù cũng không còn dày đặc nữa, nhưng mà những kiến trúc phức tạp thời Trung cổ dường như có thể xé mở cả bầu trời, vẫn là những góc cạnh rõ ràng như cũ.
18 Đáng tiếc nhất của đời người, chính là dễ dàng vứt bỏ thứ không nên vứt bỏ, lại cố chấp giữ lấy thứ không nên giữ. "
_______________________
Nếu như không về nữa, có phải ngay cả nơi này trông như thế nào đều sẽ nhanh chóng quên mất hay không?
Lục Tự Quang đi trên ngã tư đường quen thuộc, cảm thấy vô cùng kiên định.
19 "Một năm, hai tháng, ba ngày, vui mừng gặp lại. "
______________________
Cậu từ trong nanh vuốt của người đàn ông kia giãy thoát ra, ra vẻ rất chuyên chú nấu mì.
20 "Tôi giống như một cái bóng anh có cũng được không có cũng chẳng sao. Còn chưa kịp bắt đầu, đã liền kết thúc. "
_____________________
Album đầu tiên rốt cục cũng bán ra vào tháng ba.