1 CHƯƠNG 1 – NHÂN SINH BI THÚC
Hàn Duyệt luôn là một đứa trẻ bi thúc (xui xẻo, không may, bất hạnh), mới trước đây, cùng đồng bạn đứng ở đống khẩu môn (cửa nhà, hoặc cửa thôn,.
2 CHƯƠNG 2 – NHÂN SINH KHI LÀM CHIM[1]
Khi Đông Phương hoàn thành chuyện Nhâm Ngã Hành công đạo xong trở về, liền thấy Hàn Duyệt đang luyện bay, nhưng chưa bay được lâu, đã té xuống đất, kêu hai tiếng lại đứng lên tiếp tục bay, sau đó lại té.
3 CHƯƠNG 3 – NHÂN SINH KHI LÀM CHIM[2]
Rốt cuộc cũng ăn được bữa cơm vừa lòng nhất từ khi vào thế giới này, Hàn Duyệt bắt đầu chải chuốt lại lông của mình, còn không quên kêu hai tiếng, thúc giục Đông Phương ăn cơm nhanh hơn, lại không nghĩ đến nếu không phải Đông Phương vừa ăn vừa đút hắn, thì sao đến giờ còn chưa ăn xong.
4 CHƯƠNG 4 – NHÂN SINH KHI LÀM CHIM [3]
“Vẫn không có. ” Thủ hạ cung kính đáp, “Đã nhiều ngày nay tiểu viện của Nhâm Ngã Hành giám thị rất nghiêm mật, tin tức khó mà gửi ra ngoài.
5 CHƯƠNG 5 – NHÂN SINH KHI LÀM CHIM [4]
Thật vất vả đợi đến ban đêm, thế nhưng lại không đợi được Hướng Vấn Thiên đi ra, Hàn Duyệt tìm niềm vui trong nỗi khổ, bắt đầu sửa soạn lại những chuyện giữa Nhâm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên, càng nghĩ càng thấy hai người này rất có khả năng tiến tới.
6 CHƯƠNG 6 – NHÂN SINH KHI LÀM CHIM [5]
Chờ Hàn Duyệt tẩy rửa xong, lăn qua lăn lại trên cái khăn Đông Phương đã chuẩn bị trước đó, lau khô lông trên người, bắt đầu chậm rãi sửa sang lại lông chim.
7 CHƯƠNG 7 – NHÂN SINH KHI LÀM CHIM [6]
Hàn Duyệt không biết nên nói cùng Đông Phương thế nào, cũng không nguyện ý lừa Đông Phương, Đông Phương hỏi liên tiếp mấy vấn đề, Hàn Duyệt vẫn không động đậy.
8 CHƯƠNG 8 – LÀM NGƯỜI CÀNG BI THÚC [1]
Hàn Duyệt thấy mình hệt như một chiếc thuyền lá bơ vơ, trôi a không ngừng mà trôi, chờ đến khi đừng lại, toàn thân như tan ra.
9 CHƯƠNG 9 – LÀM NGƯỜI CÀNG BI THÚC [2]
Cẩn thận hồi tưởng lại nội dung của tiếu ngạo cùng những chuyện Nhạc Bất Quần đã làm, nghĩ tới nghĩ lui trừ bỏ chống đỡ phái Hoa Sơn suy tàn cùng cưới được một lão bà rất tốt, thì không còn chuyện gì đáng khen ngợi nữa.
10 CHƯƠNG 10 – HOA SƠN ĐẠI VĨ BA LANG() [1]
Trước khi ăn điểm tâm, Hàn Duyệt tuyên bố tin tức mình muốn đi Tư Quá Nhai bế quan, mới bắt đầu dùng cơm.
Chúng đồ đệ biểu tình không đồng nhất, có luyến tiếc, có cao hứng.
11 CHƯƠNG 11 – HOA SƠN ĐẠI VĨ BA LANG [2]
“Xin hỏi tiền bối xưng hô thế nào?” Hàn Duyệt tuy biết người này chắc chắn là Phong Thanh Dương, nhưng vẫn trang mô tác dạng hỏi han, “Vì sao ở trong Hoa Sơn cấm địa của ta?”
“Lão tử chính là Phong Thanh Dương.
12 CHƯƠNG 12 – HOA SƠN ĐẠI VĨ BA LANG [3]
Ban đêm, Hàn Duyệt nằm trên giường mắt mở to nhớ tới Đông Phương.
Mà lúc này Đông Phương đang ngồi trên giáo chủ vị, ngày càng nhận ra rằng xử cao bất thắng hàn, còn không bằng lúc trước, hiện tại ngay cả Đồng Bách Hùng quan hệ tốt nhất với y, khi gặp y toàn lộ ra cung kính
Không ai hiểu y, chịu cùng y nói thật, những lời khen tặng nghe 1, 2 lần còn thấy thú vị, nghe nhiều, lại chỉ thấy lạnh lẽo tản ra từ tận đáy lòng.
13 CHƯƠNG 13 – HOA SƠN ĐẠI VĨ BA LANG [4]
Phòng trong, Hàn Duyệt nhìn Ninh Trung Tắc suy nghĩ nên nói thế nào, Ninh Trung Tắc thấy Hàn Duyệt như thế, nghĩ là Hàn Duyệt sợ mình tức giận vì hắn không thương lượng trước đã trao chức chưởng môn cho người khác.
14 CHƯƠNG 14 – XUỐNG NÚI CẦM KIẾM
Hàn Duyệt nhìn Lệnh Hồ Xung bị Phong Thanh Dương túm lại không ngừng gạt lệ, trong lòng có chút sầu não cũng có chút đắc ý, xem ra hắn làm sư phó rất không tệ, xem đồ đệ này cỡ nào luyến tiếc hắn a.
15 CHƯƠNG 15 –ĐẠI LỪA ĐẠO HƯ HƯ THỰC THỰC
“Đông Phương huynh. ” Dương Liên Đình bưng rượu đi vào phòng, để rượu cùng chén lên bàn, nhìn cửa sổ đang mở, nói, “Đêm lạnh, nên đóng cửa sổ thì hơn.
16 CHƯƠNG 16 – ĐƯỜNG XA GẶP KHÚC DƯƠNG
Hàn Duyệt thấy mình rất bi thúc, thật vất vả chạy ba ngày đường, tới một thành trấn mới, tìm được cả thảy mấy tiêu cục, ai ngờ người ta mới nghe nơi hắn muốn đi, không phải nói là tài sơ học thiển không biết nơi này, thì chính là đứng dậy khách khách khí khí‘thỉnh’ hắn đi, ngồi ở tửu lâu, Hàn Duyệt căm giận nhét một miếng thịt vào màn thầu, thấy quả thật không thể nhét vào được, mới bắt đầu ăn.
17 CHƯƠNG 17 – HƯ HƯ THỰC THỰC LƯỚT QUA NHAU
“Trong mộ Thái Ung. ” Hàn Duyệt chút không chút do dự nói ra, lúc trước hắn bội phục Khúc Phi Yên nên cũng từng tìm hiểu tư liệu về Khúc Dương, Khúc Dương vì tìm quảng lăng tán, đào hai mươi chín ngôi mộ, cuối cùng ở trong mộ Thái Ung tìm được.
18 CHƯƠNG 18 – KHỔ TÂM CỦA KHÚC DƯƠNG
Hàn Duyệt hát vô cùng cao hứng, còn người nghe thì không nhất định cao hứng, thanh âm Hàn Duyệt không khó nghe, nhưng hát một thủ ca mà một câu trong đó bao hàm ít nhất ba làn điệu khác nhau, cả một thủ ca mà chưa hề lặp lại làn điều nào.
19 CHƯƠNG 19 – ÂU SẦU CỦA HÀN DUYỆT
Khúc Dương một tay ôm cầm một tay nắm con lừa đứng ở ven đường, Đông Phương vừa trở về xe ngựa đang định bước lên, thì đã thấy Dương Liên Đình vươn tay ra, Đông Phương mỉm cười, đặt tay mình lên tay Dương Liên Đình, mượn lực nhảy lên xe ngựa, tư thế tao nhã mang theo một loại phong tư quyến rũ.
20 CHƯƠNG 20 – CON ĐƯỜNG BI THÚC CỦA HÀN DUYỆT [1]
Nghe Hàn Duyệt nói xong, Đông Phương nhớ lại lúc trước mình cũng mất đi song thân, bị đưa Hắc Mộc Nhai một nơi hoàn toàn lạ lẫm, lúc ấy trong lòng y rất bàng hoàng, thấy yên tâm hơn, nhưng song song đó thì hoài nghi cũng sinh ra, vì sao Hàn Duyệt nói ra những lời vừa vặn chạm vào điểm y yếu mềm nhất: “Nam hài tử không nên yếu ớt như vậy.
Thể loại: Huyền Huyễn, Đam Mỹ
Số chương: 20