21 CHƯƠNG 21 – CON ĐƯỜNG BI THÚC CỦA HÀN DUYỆT [2]
“Nam nhân có tiền sẽ hư hỏng. ” Hàn Duyệt gắp một đũa đồ ăn, bỏ vào miệng, chậm rãi nhai nuốt xuống rồi nói.
22 CHƯƠNG 22 – CON ĐƯỜNG BI THÚC CỦA HÀN DUYỆT[3]
Trời còn chưa sáng, Dương Liên Đình đã gõ cửa phòng Đông Phương, vì người của Dương Châu phân đà đưa tới một phong thư cấp báo.
23 CHƯƠNG 23 – CẨU HUYẾT RƠI XUỐNG NÚI (CẨU HUYẾT CHỈ NHỮNG TÌNH TIẾT VÔ CÙNG BÌNH THƯỜNG, QUEN THUỘC, NHƯNG LẠI ĐƯỢC LÀM NỔI BẬT LÊN MỘT CÁCH THÁI QUÁ)
Chờ Hàn Duyệt mở mắt ra, liền nhìn thấy không trung xanh thẳm, thậm chí xa xa còn có bóng cầu vòng, nhưng ý thức vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.
24 CHƯƠNG 24 – CUỘC SỐNG NƠI ĐÁY VỰC
“Nói xem, chúng ta vì sao phải đi khi trời còn chưa sáng a?” Hàn Duyệt còn đang buồn bực chuyện sáng nay chưa ngủ đủ đã bị túm ra khỏi ổ chăn ấm áp, may mà còn được ngủ trên đùi Đông Phương, nếu không hắn sẽ khó chịu vài ngày.
25 CHƯƠNG 25 – GẶP LẠI HƯỚNG VẤN THIÊN
Hàn Duyệt tìm một vòng cũng không tìm được nước sạch, vất vả tìm được một con thỏ hoàng, Hàn Duyệt hứng phấn đuổi theo lại bị sẩy chân, chờ hắn đứng lên, thì con thỏ hoang đã chạy mất dạng.
26 CHƯƠNG 26 – HÀN DUYỆT BỊ LỪA [1]
Chờ Hàn Duyệt thu thập xong, theo hướng dẫn của tiểu tư đi đến phòng ăn, thấy Đông Phương cùng Dương Liên Đình đã có mặt từ lâu.
27 CHƯƠNG 27 – HÀN DUYỆT BỊ LỪA [2]
Hàn Duyệt không biết nên nói gì, có chút rầu rĩ, trong lòng lại nghẹn khuất, càng thêm đau lòng Đông Phương, “Đông Phương.
28 CHƯƠNG 28 – KHOẢNG THỜI GIAN NGỌT NGÀO [1]
Lời vừa ra khỏi miệng, Hàn Duyệt trong lòng thở ra một hơi, không còn do dự nữa, “Ta không được sao? Đông Phương, ít nhất ta sẽ không lừa ngươi, hại ngươi, bỏ ngươi mạc kệ ngươi.
29 CHƯƠNG 29 – KHOẢNG THỜI GIAN NGỌT NGÀO [2]
Đông Phương nhận lời xin lỗi của Hàn Duyệt, nắm tay hắn đi ra ngoài, đêm ở Dương Châu náo nhiệt hơn hẳn ban ngày.
30 CHƯƠNG 30 – KHOẢNG THỜI GIAN NGỌT NGÀO [3]
Những món Đông Phương gọi rất nhanh được mang lên, Hàn Duyệt cười híp mắt, gắp bánh bao, thử một miếng, “Ngon, Đông Phương cũng ăn đi.
31 CHƯƠNG 31 – TRẮC TRỞ BẮT ĐẦU
Đông Phương trong lòng mừng rỡ, càng thêm xác định quyết tâm muốn mang Hàn Duyệt về giấu trong Hắc Mộc Nhai, nhưng nghĩ đến Ninh Trung Tắc, ánh mắt lại lộ ra sát ý.
32 CHƯƠNG 32 – TRẮC TRỞ TIẾN HÀNH
Tim Hàn Duyệt đập thật nhanh, tây ôm eo Đông Phương không khỏi siết chặt, “Đông Phương. . . . . . . . . . . . Chạy mau chạy mau.
33 CHƯƠNG 33 – KẾT CỤC CỦA LIÊN ĐỆ
Đông Phương cong môi cười khẽ, nhìn Hàn Duyệt, trực tiếp xoay người bỏ đi, đưa lưng về phía Phong Thanh Dương, xoay người lên ngựa, mang theo thủ hạ rời đi.
34 CHƯƠNG 34 – CON CHÓ NHỎ HÀN DUYỆT
Chờ mọi người rời đi, Đông Phương không cưỡi ngựa đi theo, trực tiếp dùng khinh công chạy ngược trở về, tránh trong tối nhìn Hàn Duyệt ngồi sau lưng Ninh Trung Tắc chạy đi.
35 CHƯƠNG 35 – LÂM GIA DIỆT MÔN
Hàn Duyệt chọn ăn vài đũa, thì không muốn ăn tiếp nữa, kỳ thật hắn vốn không kiêng ăn như bây giờ, nhưng bị Đông Phương nuôi ra tính kén chọn, đối với những món không hợp khẩu vị sẽ không chịu ăn, huống chi vừa ăn xong điểm tâm Đông Phương mang đến, giờ còn khá nó.
36 CHƯƠNG 36-37: NGŨ NHẠC PHẢI KẾT MINH
Định Nhàn sư thái thu tay, mắt đầy tiếc hận, dù vậy vẫn mở miệng an ủi, “Đại trượng phu thành sự, không nhất định chỉ trông vào vũ lực.
37 CHƯƠNG 38 – CÙNG ĐI YÊU ĐƯƠNG VỤNG TRỘM
Phong Thanh Dương, Mạc Đại tiên sinh cùng Thiên Môn đạo trưởng có việc thương nghị, nhưng không muốn để Hàn Duyệt biết, dù sao trước khi sự việc thành công, cho dù có nắm chắc tới đâu, thì không ai dám nói là tuyệt đối.
38 CHƯƠNG 39 – QUÁ TRÌNH YÊU ĐƯƠNG VỤNG TRỘM
Hàn Duyệt trong lòng cảm động, chồm lên, nhẹ nhàng hôn môi Đông Phương, bốn cánh môi quyện vào nhau, nhẹ nhàng ma xát, hô hấp giao triền, không có kích tình, chỉ có ôn nhu.
39 CHƯƠNG 40 – XUNG NHI CÙNG BÌNH CHI
Hàn Duyệt không biết cần nói gì, Ninh Trung Tắc không biết nên nói gì, Lệnh Hồ Xung không biết nói thế nào, Lâm Bình Chi không dám nói gì.
40 CHƯƠNG 41 – BÌNH DẤM CHUA LỚN HỌ HÀN
Chờ ba người rời đi, Hàn Duyệt mới mở miệng hỏi, “Sư thúc tìm ta có chuyện gì không?”
Phong Thanh Dương ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Duyệt, một bộ muốn nói lại thôi, Hàn Duyệt chột dạ, nhưng dù trong lòng có sợ hãi thì mặt hắn vẫn rất trấn định, không dám hỏi quá nhiều, chỉ muốn nhào vào lòng Đông Phương.