1 CHƯƠNG 1
Một dòng điện tê dại truyền từ bàn tay y đến khuỷu tay, rồi từ khuỷu tay đến bả vai, sau đó chạy tán loạn, đâm thẳng vào tim làm cho y tưởng trái tim mình giờ phút này đã ngừng đập, mà đối phương bất quá chỉ là cầm một quyển sách tham khảo đưa cho y.
2 CHƯƠNG 2
Y đem đơn xin nghỉ việc gởi cho quản lí, quản lí lớn hơn y 10 tuổi vốn là một tay lão luyện, bản tính giống hồ li, bởi vì vóc người cao lớn cho nên cấp dưới mọi người đều gọi hắn là Đại hồ tử đại ca, lại bởi vì hắn cũng họ Hồ cho nên gọi tắt là Hồ ca.
3 CHƯƠNG 3
Ngày hôm sau, Kí Thế Ưu bất chấp quyền hạn, nói với thư kí một lí do mà ngay cả chính mình nghe thấy cũng rất ngu – Chính là Vũ Văn Liệt Tinh gọi y vào phòng làm việc.
4 CHƯƠNG 4
– Thế Ưu, anh đang nghĩ gì đó?
Bởi vì cá tính hai người có thể nói vốn là bổ sung cho nhau, Ngụy Phách Uyển hoạt bát hướng ngoại, Kí Thế Ưu lại có phần nội tâm ít nói, hai người thành ra đề tài nói chuyện cũng không nhiều, chỉ là Ngụy Phách Uyển gần đây mê hoa cỏ, mà Kí Thế Ưu dưới sự ảnh hưởng của cô cũng bắt đầu kiếm vài chậu đem về phòng trọ của mình, hơn nữa thứ đem về lại còn muốn tốt hơn so với của cô, làm cho Ngụy Phách Uyển có chút bất bình.
5 CHƯƠNG 5
Bộ vị thẳng đứng cao cao không ngừng rỉ ra những giọt chất lỏng, tiếng cuồng loạn rên rỉ từ trong miệng không ngừng phát ra, hơi thở mỏng manh vui sướng không thể lừa được người khác, tất cả mạch máu trong người chảy dồn dập mang theo sự khoái cảm càng làm cho toàn thân y hư nhuyễn.
6 CHƯƠNG 6
– Anh… Anh tại sao lại làm như vậy?
Âm thanh chất vấn của y tràn ngập sự không tin tưởng, y hoàn toàn không thể biết Vũ Văn Liệt Tinh đang làm cái gì, nhưng mà hắn có chìa khóa phòng của y cũng không có chút kì quái nào.
7 CHƯƠNG 7
– Thế Ưu, ăn ngon không?
Ăn rất ngon, Vũ Văn Liệt Tinh tự mình xuống bếp nấu canh, bữa cơm tối chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong ngày.
8 CHƯƠNG 8
Kí Thế Ưu nụ cười càng thêm nhợt nhạt, y không giống như trước để tình cảm vây hãm, ngược lại khí chất càng trở nên nhu hoa thánh khiết.
Bởi vì càng hiểu rõ hơn thân thế Vũ Văn Liệt Tinh, cũng rõ ràng cá tính của anh, hơn nữa Vũ Văn Liệt Tinh quả thật cũng rất tuân thủ lời anh đã hứa – Khi hai người ở bên nhau sẽ dùng mọi khả năng nâng niu y, cho nên y không có hận cũng chẳng có oán.
9 CHƯƠNG 9
Bọn họ chưa từng ôm nhau mà ngủ thẳng đến hừng đông, sau một đêm phóng túng, đến khi tỉnh lại cũng đã là giữa trưa. Vũ Văn Liệt Tinh sắc mặt xám như tro tàn đứng dậy, nhặt lấy quần, mặc áo chemise vào, sự yếu đuối đêm qua đã không còn thấy nữa.
10 CHƯƠNG 10
Qua nửa năm, Vũ Văn LIệt Tinh không báo trước đổ bệnh, tất cả kế hoạch chụp ảnh cưới phải hoãn lại, ngay cả chuyện hôn sự cũng không có khả năng tiếp tục.