1
“Thử vai Tiếu Ngạo Giang Hồ, ba giờ chiều mai tại phòng 208 tòa nhà Lệ Tinh, đừng muộn. ” ca một tiếng, điện thoại chỉ còn tiếng đô đô vang lên.
Người đại diện của Tề Bạch còn phải phụ trách vài ngôi sao, công việc xoay quanh cả ngày, gọi điện cũng càng ngày càng ngắn gọn.
2
Tề Bạch đem giấy Tuyên Thành trên bàn vo thành một cục ném vào sọt rác, nhu nhu cánh tay tiếp tục viết chữ.
Ngày đó sau khi hắn đem tóc giả bỏ xuống, Đông Phương Bất Bại thâm trầm nhìn hắn nửa ngày, sau đó không thèm tới nữa.
3 Tề Bạch trong lòng run sợ nằm úp sấp trên giường qua buổi trưa, lại run sợ ăn cơm chiều, đang chuẩn bị đi nằm úp sấp trên giường, Y Lục không nhịn được mở miệng.
4 Dương Liên Đình gần đây thật sự không tốt, ngày hôm qua sau khi tìm Tề Bạch, gã lúc trở về liền cân nhắc lại một phen, dù sao mấy người có thể đi theo giáo chủ ra ngoài làm việc đều không phải tiểu lâu la, gã nếu tùy tiện làm ẩu, một khi chọc cho nhiều người tức giận cũng không phải dễ đối phó.
5 Đông Phương Bất Bại ngày hôm qua ngủ không tốt, buổi sáng lúc tỉnh dậy có chút miễn cưỡng, rửa mặt cho thanh tỉnh chút, tới lúc ngồi vào bàn ăn cơm, đã trở lại bộ dáng Đông Phương giáo chủ cả người tản ra khí phách.
6
Đông Phương từ Cẩm Tú cư đi ra, quay đầu nhìn mảnh sân phía sau, có cảm giác như vừa tỉnh mộng.
Thị vệ ở cửa chờ lâu tiến lên từng bước, thấp giọng nói “giáo chủ, Đỗ, Đồng, Tần, Các bốn vị trưởng lão cùng Thanh Long đường chủ cầu kiến.
7
Đông Phương Bất Bại ra khỏi thư phòng, theo quán tính đi đến Cẩm Tú cư, mới vừa đi được hai bước đột nhiên nhớ ra, chính mình không phải mới vừa từ nơi đó đi ra sao?
Vừa nghĩ như vậy, tâm tình không khỏi có điểm phức tạp, thị vệ theo phía sau đột nhiên thấy Đông Phương Bất Bại dừng lại, nghĩ tới vừa rồi giáo chủ tâm tình rất tốt, tự cho mình thông minh tiến lên vài bước nói “giáo chủ định đi Cẩm Tú cư? Hay để thuộc hạ đi trước thông báo để Tề công tử chuẩn bị nghênh đón giáo chủ?”
Đông Phương Bất Bại lạnh lùng liếc qua, lại nghĩ tới vừa rồi Đồng trưởng lão cũng là Tề công tử dài Tề công tử ngắn, trong lòng tức giận, chẳng lẽ tâm tư mình dễ đoán như vậy? Không khỏi có chút thẹn quá hóa giận, Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng nói “người tới, đem hắn ta ra ngoài làm thịt.
8 Tề Bạch cảm thấy từ sau khi xuyên đến đây, chính mình như đang bước đi trên một con đường đầy cẩu huyết, hơn nữa không có cẩu huyết nhất, chỉ có càng cẩu huyết hơn, hắn cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được.
9 Y Lục sụp mi thuận mắt lui xuống, Tề Bạch cúi đầu đứng, nửa ngày không thấy Đông Phương Bất Bại nói gì, trong lòng kì quái, lại vụng trộm liếc mắt một cái.
10 Tề Bạch đang hỗn độn, bọn hạ nhân đã muốn bê bàn lục đục đi vào. Theo giáo chủ đại nhân mắt lạnh xuống, một đám đều tay chân lanh lẹ lên, chốc lát đã thay một bàn mới.
11 Đợi đến lúc Tề Bạch không chịu nổi nữa nằm bẹp xuống không chịu động đậy, giáo chủ đại nhân đem người đẩy ra, khoác y phục xuống giường, cảm giác một chút, ân…… sáu phần ăn no, coi như được thông qua.
12 Tề Bạch một đường đi đến đình, mắt thấy không xa tựa hồ có một hòn giả sơn, nhưng nhìn rừng cây này lại thấy đi không nổi. Tề Bạch nhu nhu eo, hướng phía trước nhìn xem, không muốn đi nữa, hướng phía sau nhìn xem, cũng không muốn quay về.
13 Hôm sau Tề Bạch dậy sớm, chính là có điểm ủ rũ ủ rũ, ăn cơm xong liền ghé vào trên giường nằm bất động. Y Lục thấy kỳ quái nói “công tử hôm nay sao không ra ngoài ngắm cảnh Hắc Mộc nhai, có hoa, có thủy.
14 Người đến tất nhiên là Đông Phương Bất Bại, y vừa ra khỏi cửa câu đầu tiên là “Tề Bạch đâu?” lời vừa nói ra, còn có chút không được tự nhiên, nhưng nếu đã quyết định cùng Tề Bạch một chỗ, giường cũng lên rồi, rối rắm làm gì nữa.
15 Lúc Tề Bạch tỉnh, hai nha hoàn đang chải đầu cho Đông Phương Bất Bại. Tựa hồ nghe thấy trên giường có động tĩnh, Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn thoáng qua, có y phục hoa lệ phụ trợ, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo như bạch ngọc, có vài phần lãnh, lại có vài phần diễm, dưới hàng lông mi thật dài, một đôi mắt như trân trâu đen trầm tĩnh, trong trẻo, khóe mắt hơi hơi xếch, lại có vài phần mị thái.
16
Đông Phương Bất Bại cười cười, gật đầu ý bảo Nhậm Doanh Doanh nói.
“Đông Phương thúc thúc, Doanh Doanh mấy ngày trước nằm mơ, mơ thấy phụ thân.
17
Đối với vấn đề của Tề Bạch, Đông Phương Bất Bại chỉ thản nhiên nói “Hướng Vấn Thiên còn không có tư cách thỏa hiệp cùng bổn tọa. ” Không nói đến y đã phái bốn thị vệ bên người Tề Bạch đảm bảo sẽ không để xảy ra chuyện gì đến mức không thể vãn hồi, cho dù sự tình thực nghiêm trọng, nếu y ngay cả thứ mình muốn cũng không bảo vệ được, y còn là Đông Phương Bất Bại sao?
Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Tề Bạch, lại hỏi “còn ngươi, có muốn cái gì không?” cái này y vốn không cần hỏi, cũng như y cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ hỏi qua Dương Liên Đình.
18 Ăn cơm trưa, Đồng Bách Hùng chờ các vị trưởng lão đến cầu kiến, tuy rằng buổi sáng đều tham dự đại hội, nhưng dù sao có một vài việc vẫn là không thể nói trực tiếp trong đại hội.
19 Tề Bạch hôm qua nửa thật nửa giả mượn rượu giả điên, buổi sáng tỉnh lại, có vài phần chột dạ. Lén lút nhìn bốn phía, phát hiện Đông Phương Bất Bại không có ở đây, trong lòng an tâm một chút.
20 Tề Bạch thấy ánh mắt Đông Phương Bất Bại không đúng, nặn ra một khối điểm tâm, đưa đến bên miệng Đông Phương Bất Bại, lấy lòng nói “đói không, ăn miếng đi.