1 Mọi người trong Đông gia đi hết, phòng hội nghị chỉ còn lại luật sư Vương đang bận rộn thu dọn đồ đạc, Đông Tễ Tương cùng Đông Huyên Xuyên.
Luật sư Vương vừa thu dọn đồ đạc vừa lo lắng nhìn về phía Đông Tễ Tương, cảnh giác nhìn sang Đông Huyên Xuyên.
2 Theo như di chúc ông nội Đông Tễ Tương để lại, người chủ trì hôn lễ của Đông Tễ Tương phải do Thần Phụ chủ hôn, luật sư Vương chứng hôn thì hôn lễ này mới có hiệu lực.
3 “Tôi có ý kiến!” Giọng nói của Đông Huyên Xuyên không lớn nhưng cũng khiến mọi người trong giáo đường bị thu hút.
Đông Tễ Tương ngồi trên xe lăn ở vị trí của chú rể, không cần quay đầu thì y cũng có thể cảm nhận được không khí rét lạnh khiến người ta đau đớn kia đến từ ánh mắt lạnh như băng của Đông Huyên Xuyên.
4 Âm thanh của cánh cổng chính tác động tới Đông Huyên Xuyên, thúc đẩy hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Thì ra Đông Tễ Tương đã trở về từ công ty. Hắn nhìn chiếc đồng hồ trên tường, hiện tại mới là ba giờ, hôm nay Đông Tễ Tương tan ca sớm.
5 Hiện tại, Đông Huyên Xuyên đang ở trong căn phòng mà Đông lão gia ở trước khi qua đời. Hắn không để ý tới sự phản đối của Đông Tễ Tương liền dọn tới đây, có điều hắn cũng không thay đổi cách bài trí bên trong.
6 Mấy ngày tiếp theo, Đông Huyên Xuyên dần tiếp thu những công việc của Lương Băng.
Đông Tễ Tương hoàn toàn không biết Lương Băng có tình cảm với mình, lại càng không hiểu dụng ý của Đông Huyên Xuyên khi hắn tách Lương Băng khỏi mình.
7 Chiếc máy bay này được Đông Huyên Xuyên bao trọn gói từ một hãng hàng không tư nhân. Việc hắn bao cả một chiếc máy bay cho mình tới Anh khiến Đông Tễ Tương thực sự giật mình.
8 Khi tới Luân Đôn thì nơi này đã là rạng sáng.
Bọn họ ngồi trên máy bay xem phim giết thời gian đã gần năm tiếng đồng hồ, sau khi xuống máy bay lại có một đội ngũ đặc biệt đón tiếp, đưa bọn họ đến khách sạn hoàng gia vô cùng sang trọng.
9 Lịch sắp xếp trị liệu trong vòng hai tháng này dày đặc, hai ngày tới bệnh viện một lần, Đông Huyên Xuyên cũng chuyên tâm học tập phương pháp phục hồi khác người của vị bác sĩ kia.
10 Đông Tễ Tương trầm mặc không nói một câu, mặt lạnh nhìn Đông Huyên Xuyên thực hiện việc phục hồi. Những lời Đông Huyên Xuyên vừa nói khiến nghi hoặc và tức giận luôn quẩn quanh trong thâm tâm y.
11 Một tiếng súng vang lên đã phá tan không khí yên tĩnh trong công viên Thụy An.
Tiếp theo, tiếng xả đạn không ngừng mang theo âm thanh thét chói tai của nữ nhân viên trong công viên cùng tiếng khóc nức nở của trẻ nhỏ.
12 Việc lấy đầu đạn ra rất thuận lợi, truyền máu, y tá đưa Đông Huyên Xuyên đang ngủ say lên giường bệnh. Một dàn vệ sĩ đi theo phía sau Đông Tễ Tương tiến vào phòng bệnh dành cho hai người.
13 Đông Huyên Xuyên từ từ tỉnh lại, trước mắt là một khoảng không gian trắng muốt.
“Anh…”
Đông Huyên Xuyên quay đầu nhìn về phía bên phải, nơi giọng nói vừa vang tới.
14 Theo nội dung trò chuyện, Đông Tễ Tương biết Đông Huyên Xuyên gọi điện cho một người tên Philip Morrison. Hắn kêu người nọ điều tra danh sách những người tới Anh trong ba tháng qua, còn kêu hắn liên lạc với ICAV để đối chiếu, sau đó đưa ra danh sách tóm tắt cho hắn.
15 Cảm giác vui sướng hiện lên rõ rệt trong mắt Đông Huyên Xuyên.
“Anh dùng tay phải giúp em xoay người, em thử dùng sức xem thắt lưng có cử động được không.
16 Về nước.
Đông Tễ Tương vô cùng bận rộn, Đông Huyên Xuyên bảo vệ y, bất luận đi làm hay tới kiểm tra từng bộ phận trong công ty, nhà xưởng thì hắn cũng dính lấy y như hình với bóng.
17 Rốt cuộc Ngũ Đình cũng tới.
Đông Tễ Tương có cố gắng dãy dụa muốn thoát khỏi người có gương mặt lạnh lùng khiến cho mình sợ tới phát run, nhưng vì nửa người dưới không thể động đậy nên chẳng cách nào trốn được.
18 Trong chốc lát, Đông Huyên Xuyên bỗng nhận ra tình cảm của mình.
Giống như ánh sáng được khuếch tán bởi tấm gương khổng lồ, sáng đến nỗi khiến hắn không thể không nhìn thẳng vào trái tim mình.
19 Dòng nước ấm áp từ từ chảy xuống, Đông Huyên Xuyên cẩn thận tắm cho Đông Tễ Tương.
Bình thường, Đông Tễ Tương luôn tự mình tắm rửa phía trước, tắm xong mới nhờ Đông Huyên Xuyên xoay người, giúp mình tắm nốt phía sau.
20 Huyên Xuyên nhìn Tễ Tương, nhiệt độ trong ánh mắt liên tục tăng cao, nóng đến mức như muốn thiêu cháy người khác.
“Anh cũng không biết. Từ nhỏ đến lớn, em vẫn là người quan trọng nhất trong lòng anh.