1 Chương 1: Cậu ấy là Chi Lý đại nhân
Bóng cây loang lổ xẹt qua trước cửa kính xe, lúc sáng lúc tối; bầu trời xanh thẳm; những đám mây màu trắng như kẹo bông, xe bus của trường vững vàng chạy trên đường.
2 Khi tính mạng chân chính bị đe dọa, xui xẻo cũng đua nhau mà đến, trên đường tới lớp học không ngờ lại thêm lần nữa giúp cậu được tận mắt thấy sự xấu xa của Chi Lý.
3 “Tôi tin các em đã từng nghe qua học viện không giống với các trường học khác, chúng tôi cực kỳ chú ý đến việc bồi dưỡng mọi phương diện cho sinh viên, đương nhiên nói không dễ nghe thì chính là tăng tỉ lệ lên lớp và có công ăn việc làm.
4 Trên tờ giấy trắng trước mặt ghi lại thông tin của hai người, Kha Bố đọc xong không ôm hy vọng gì nhiều.
Ứng Tu Kiệt: cha là đấu sĩ quyền anh, mẹ làm chủ một võ đường, từ nhỏ thích gây chuyện sinh sự, vì vậy chuyển trường liên tục, nhưng không mấy hiệu quả, thành tích cực kỳ kém, chỉ thích đánh nhau ẩu đả, chuyện thường làm nhất là bị đưa vào bệnh viện và đưa người ta vào bệnh viện.
5 Kha Bố lên xe bus của trường, quét qua một lượt chỗ ngồi còn trống, tựa hồ vị trí bên cạnh Chi Lý rất nhiều người đang như hổ rình mồi, nghĩ tới là lại thấy khiếp đảm, Kha Bố không chút chần chừ bước đến vị trí bên cạnh Chi Lý, nhưng không ngồi xuống, mà chỉ nhìn chằm chằm Chi Lý.
6 Đã đến giờ cơm chiều, nhìn đồ ăn phong phú được bày lên tấm khăn trải trên đất, Kha Bố phải nhìn Chu Hân Hợp với cặp mắt khác xưa, cô gái này khi nấu ăn thì thay đổi hoàn tòan, rụt rè liền biến thành tự tin, đem đống nguyên liệu hổ lốn chế biến thành từng món mĩ vị.
7 Tiếng kẻng huấn luyện vang lên, Kha Bố gian nan từ trong chăn đứng dậy, tối hôm qua ngủ không ngon giấc. Cậu gấp chăn gọn gàng, đánh răng rửa mặt rồi đến địa điểm tập hợp, các tổ khác cũng đến đông đủ, Kha Bố một thân một mình đứng ở đó, chẳng lẽ chỉ có thằng ngốc như mình chạy tới nơi này thôi sao, mấy đứa còn lại chết dẫm ở đâu hết rồi!! Kha Bố thấy giáo quản ghi chép gì đó vào sổ, hỏng, tiểu tổ ưu tú nhất xem ra đã tan thành mây khói, giáo quản nghiêm khắc đến trước mặt Kha Bố: “Tổ của cậu làm sao vậy hả, coi đợt luấn luyện này là trò chơi à!!”
Kha Bố há hốc miệng nhưng không thốt ra nửa lời, giáo quản tức giận tiếp tục nói: “Cậu nghĩ một mình đến đây rất đắc ý? Để các cậu lập đội có ý nghĩa riêng của nó, phải có ý thức tập thể, sao cậu không đánh thức người khác dậy?” Năm nay vận số khẳng định đại hung.
8 Kha Bố ở trong lều hồi lâu mới lấy lại tinh thần, cậu dùng tay vỗ vỗ má, phải tỉnh lại, không thể để trò đùa dai này khiến mình rối loạn, cậu ta là Chi Lý! Cứ tiếp tục như vậy sẽ bị đám kia chế giễu, cái việc bị Chi Lý hôn vô pháp khôi phục lý trí này, rất hoang đường, nếu lúc ấy đứng ở nơi đó là người khác, Chi Lý chắc cũng làm vậy.
9 Đợt huấn luyện quân sự không uổng phí thanh xuân này đảo mắt đã kết thúc, khi tiếng còi giải tán của giáo quản vang lên, mọi người còn kém không ôm đầu khóc rống hoan hô.
10 Huấn luyện quân sự đã qua được một khoảng thời gian, Kha Bố cầm bút gõ nhẹ lên bàn, chốc chốc nhìn sách vở trước mặt, chốc chốc lại xem thầy giáo trên bục giảng, chốc chốc lấy di động ra tìm đọc tin nhắn nhóm, là bảy người mà lúc trước bị Sở Hạo Vũ kéo vào nhóm.
11 Kha Bố lười biếng nằm úp sấp trên giường không muốn dậy, tuy hôm nay là cuối tuần, nhưng gần học viện chẳng có gì thú vị cả, càng không muốn phải ngồi hơn một tiếng đồng hồ trên xe bus để vào nội thành, nên đành mọc nấm trong phòng.
12 Hình ảnh chuyển tới lúc Kha Bố vừa rời khỏi nhà thể chất, Tô Ấu Ngôn đợi Chi Lý đi ra: “Câu trả lời ban nãy của cậu thật lạnh nhạt a, cái gì gọi là so ra quen với cậu ta hơn.
13 Sở Hạo Vũ ở trong phòng bắt đầu tự định ra kế hoạch cho tuần nghỉ quốc khánh của mình, thì thào nói: “Ngày đầu tiên đến công viên trò chơi ngắm bưởi, hôm sau đến công viên ngắm bưởi, ngày thứ ba ở nhà lên mạng ngắm bưởi…”
“Đây chính là nguyên nhân cậu vĩnh viễn không tìm được bạn gái.
14 Bước sang tháng 11 bầu trời không còn xanh trong như trước, Kha Bố kéo kéo áo khoác, chẳng ngờ thời gian lại trôi nhanh đến vậy. Lúc cậu từ siêu thị mua đồ linh tinh trở về liền bắt gặp Chi Lý đang đứng bên ngoài ký túc xá, dựa vào lan can, hư ảo như thế, rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng không cách nào chạm đến được, Kha Bố một tay xách túi đồ lỉnh kỉnh một tay cầm cốc đồ uống nóng đi tới, dùng thành cốc chạm vào mu bàn tay của Chi Lý: “Cho cậu này.
15 Mùa hè năm cấp 2, ve kêu không dứt bên tai, trời không có gió, chẳng thoải mái dễ chịu chút nào, ánh nắng chói chang gay gắt và bụi bặm tung bay gặm nhấm thế gian.
16 Hồi ức vốn mơ hồ lại trở lên rõ ràng, là chuyện cách đây rất lâu, lâu đến nỗi Kha Bố gần như đã quên mất. Có lẽ khi tập huấn quân sự cậu nói chuyện với Tô Ấu Ngôn, Chi Lý bật cười, khiến cậu nhớ tới lúc hai người lần đầu tiên gặp nhau.
17 Kha Bố đem những lời nên nói và tình cảm nên làm rõ ràng kéo dài rất lâu, chẳng những không nhạt đi mà còn chuyển biến xấu, giờ lại sợ bị vạch trần, cậu cảm thấy đây là lúc đến tìm Chi Lý để nói hết ra, dùng sự thương hại để duy trì hiệp nghị không phải là điều cậu muốn, cậu đã không còn là thằng nhóc yếu đuối khi xưa nữa, sẽ không cầu xin hắn ở lại, sai lầm trước đây thì bây giờ sửa cho đúng, dù rằng từ nay về sau….
18 “Cậu đừng hiểu lầm, chỉ muốn thử một lần xem sao, nếu đối phương có người mà mình thích sẽ lập tức chia tay, cho dù kết giao tớ cũng không đưa ra mấy yêu cầu kỳ quái, chỉ trên danh nghĩa mà thôi, tớ chỉ tò mò hai thằng con trai thật sự có thể kết giao được không ấy mà.
19 “Cho nên, sự việc chính là như vậy. ” Kha Bố đưa ra kết luận.
“Cậu không đầu không đuôi phun ra mỗi một câu bố nó mới hiểu!!” Mọi người vừa mới tập trung đầy đủ lại chỉ thốt ra một câu duy nhất, ai mà hiểu được.
20 “Có một việc tớ vẫn thấy rất kỳ lạ, sao tớ chưa bao giờ gặp bạn cùng phòng của cậu nhỉ, đã hơn ba tháng rồi, chưa từng gặp lần nào!” Đây quả là vấn đề đáng giá khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.