1 Editor: Sakura Trang
“Ách. . . A. . . Tư. . . Tư Đồ. . . Thật là đau. . . Tư Đồ. . . ” Nam tử vận bạch y nằm trên giường thống khổ di chuyển thân thể cồng kềnh, trong miệng không nhịn được tiếng rên rỉ, gọi cái tên ngày mong đêm tưởng, bụng nhô lên thật cao cứng rắn như đá, từ lúc bắt đầu phát tác đến giờ đã suốt năm giờ, nhưng không thấy tiến triển chút nào, nam tử vận bạch y đã sớm bị sự đau đớn mệt nhọc này hành hạ đến mặt xám như tro tàn, gương mặt vô cùng tuấn mỹ cũng bởi vì thống khổ mà trở nên có chút vặn vẹo.
2 Editor: Sakura Trang
“Chớ nói đập bảng hiệu, chính là ngươi đập đầu lão phu cũng là không có biện pháp. ”
“Ngươi thật coi như là nửa sư phó của y, chẳng lẽ liền nhìn như vậy?”
“Ngươi vẫn là trượng phu của y đâu, cũng không phải là đứng nhìn sao.
3 Editor: Sakura Trang
“Cuối cùng cũng vỡ ối. ” Diệp Hồi Xuân đi vào, đối với Tư Đồ Thắng nói: “Đi nhanh đỡ y cẩn thận. ”
Móc ra ngân châm nhanh chóng đâm vào mấy chỗ huyệt vị của Vân Thanh Tuyền.
4 Editor: Sakura Trang
Vân Thanh Tuyền tựa như nghe được thanh âm tim mình vỡ tan, hài tử của y là một người mù, y cửu tử nhất sanh vì Tư Đồ Thắng khổ cực sanh hạ hài tử lại là một người mù.
5 Editor: Sakura Trang
Nguyệt Hà nhìn mọi người chung quanh, thấy ánh mắt trách cứ của Diệp Hồi Xuân cùng Nguyệt Ảnh, ánh mắt bi thương của Vân Thanh Tuyền cùng với ánh mắt sắc bén của Tư Đồ Thắng, bỗng nhiên tựa như biết cái gì vội vàng quỳ xuống há miệng: “Ta lắm mồm! Ta đáng chết! Ta.
6 Editor: Sakura Trang
“Ta là ý nói, ngươi tại sao còn chưa đi. . . Ngươi luôn luôn không phải, đi rất sớm sao” đích xác từ lúc thành thân, chuyện phòng the Tư Đồ Thắng rất sớm liền sẽ rời đi, mỗi lần Vân Thanh Tuyền tỉnh lại, đều là lẻ loi một người.
7 Editor: Sakura Trang
“Tư Đồ, ta nghĩ, sau này theo ngươi xuất chinh. ” Yên lặng sau một lúc lâu Vân Thanh Tuyền bỗng nhiên nhắc tới.
“Không được!” Tư Đồ Thắng quả quyết cự tuyệt, “Võ công của ngươi không giỏi, quá nguy hiểm.
8 Editor: Sakura Trang
“Đó là cái gì?” Người nọ bỗng nhiên chỉ bọc ở bên cạnh.
“Là thuốc cho binh lính dùng, một hồi ta trực tiếp cầm đi trại lính.
9 Editor: Sakura Trang
Vân Thanh Tuyền như thường ngày mang nữ nhi hồng đến giáo trường tìm nhãn quái nhân, nghe được tin tức quân doanh cháy vội vàng chạy tới.
10 Editor: Sakura Trang
“A a. ” Tư Đồ Thắng bỗng nhiên cười, vuốt đầu Vân Thanh Tuyền, “Hắn có thể đem nhược thủy chưởng đắc ý như vậy truyền cho ngươi, chắc hẳn đã nhận định ngươi tên đệ tử này nữa.
11 Editor: Sakura Trang
“Công tử, công tử! Tướng quân trở lại, còn mang về ~ sáu người nữ tử ~” Nguyệt Hà vừa chạy vừa kêu.
“Đừng kêu lớn. ” Vân Thanh Tuyền ngoài miệng tuy nói như vậy, lòng trong cũng rất là bực bội, Bách Lý tộc không giống Nguyên quốc, vẫn là nhất phu nhất thê, nữ quyến trong Tư Đồ phủ cũng không nhiều, hôm nay Tư Đồ Thắng mang về những nữ tử này, để cho trong lòng Vân Thanh Tuyền cảm thấy rất là không thoải mái.
12 Editor: Sakura Trang
“Liền. . . Hai người chúng ta?” Vân Thanh Tuyền thấy Tư Đồ Thắng đã tự mình ăn, có chút nghi ngờ hỏi.
“Nếu không thì sao?” Tư Đồ Thắng nghi hoặc nhìn hắn.
13 Editor: Sakura Trang
Sau khi có thể xuống đất đi đi lại lại, chuyện thứ nhất Vân Thanh Tuyền làm chính là đi thăm Tư Đồ Thắng. Nhưng y lại sợ Tư Đồ Thắng mất hứng, trái lo phải nghĩ, liền ở đêm đến đứng ở bên ngoài doanh trướng của Tư Đồ Thắng nhìn quanh bên trong, thấy ánh nến của hắn đã tắt, nhưng vẫn chậm chạp không bỏ được rời đi.
14 Editor: Sakura Trang
Lúc đạt đến cao triều, hai người gần như là đồng thời rên rỉ thánh tiếng. Thở dốc thô trọng dung hợp lẫn nhau chẳng phân biệt được của ai, lòng của hai người, cũng dường như dần dần dung hợp.
15 Editor: Sakura Trang
“Ngươi bình tĩnh một chút, hắn chẳng qua là ngất đi, cũng chưa chết. ” Vân Thanh Tuyền thấy Tư Đồ Thắng nhìn chằm chằm dấu tay kia ngẩn người, nhẹ nhàng nói: “Nàng nội thương nghiêm trọng như vậy, chắc là một chưởng này gây ra.
16 Editor: Sakura Trang
“Mang theo ta, ta cùng ngươi cùng nhau trở về. ” Vân Thanh Tuyền kiên định nói.
“Không được! Nếu ngươi đoán được như vậy, liền hẳn đoán được chuyến này nguy hiểm vạn phần.
17 Editor: Sakura Trang
“Này. . . ” Tư Đồ Thắng do dự một chút, nói, “Ta đồng ý với ngươi. ”
“Nhớ, là họa phúc cùng chung!” Vân Thanh Tuyền lập lại một lần, “Ta muốn ngươi hướng hài tử của chúng ta bảo đảm.
18 Editor: Sakura Trang
Bỗng nhiên Vân Thanh Tuyền chợt đưa ra cánh tay phải ôm cổ của Tư Đồ Thắng, Tư Đồ Thắng tựa như sớm có dự liệu ung dung né tránh, đồng thời vững vàng bắt tay trái giấu ở phía sau của y, mở lòng bàn tay ra, quả nhiên thấy một viên đan dược màu vàng.
19 Editor: Sakura Trang
“Khổ cực ngươi. ” Miệng đồng thanh nói một lời, ngay cả thanh âm đều khàn khàn giống nhau. Hai người đều không khỏi bị ăn ý đáng cười này làm cho buồn cười.
20 Editor: Sakura Trang
“Im miệng! Tư Đồ Thắng là nhân trung chi long, há là ngươi loại này tiểu nhân hèn hạ có thể so!”
“Nhân trung chi long?” Liệp Ưng cười nhạt, ” Được a, ta ngược lại muốn nhìn một chút, luôn luôn tâm cao khí ngạo Tư Đồ đại anh hùng, có thể đồ người khác chơi qua hay không muốn ~ ha ha ha!” Dứt lời đưa tay mò vào bên trong y phục của Vân Thanh Tuyền, trêu chọc hạ thân của y.