1
[1]
Ta lần đầu tiên nhìn thấy Duẫn Trình, là ở trong chuồng ngựa phía sau nhà ta.
Ta đang ngủ trên một đống rơm rạ, đột nhiên cảm thấy một luồng gió mạnh thổi qua trên đỉnh đầu, kinh nghiệm nhiều ngày ngủ ở trong chuồng ngựa khiến ta nhanh nhẹn hướng bên cạnh lăn một cái, lập tức, có vật gì đó ầm một tiếng rơi vào trên vị trí mới nãy ta còn đang nằm, làm rơm rạ bay lên vô số.
2
[8]
Bắt được một tên hái hoa tặc là chuyện lớn, phải xử lý hắn ta thế nào không thể một mình quyết định.
Nhưng mà sớm báo cáo cho đại ca cũng không tốt, bởi vì với tính cách của đại ca, hắn hơn phân nửa sẽ nhịn không được mà phất phất tay nói: “Tha ra ngoài băm cho chó ăn”.
3
[15]
Lang trung không khó tìm, ở trong Trầm gia trang thì lại càng nhiều, nắm cái là được một đống. Trong đó có đủ các loại thần y lớn bé trên giang hồ có chút tiểu danh như Tiểu Hoa Đà hay Nhị Biển Thước[1], tất cả đều ở trong Trầm gia trang, phàm là thị thiếp của đại ca đau đầu chóng mặt gì đó, liền nhất ủng mà lên (chen nhau lên).
4
[22]
Dự tính của thần y vẫn chuẩn xác không sai, Duẫn Trình sáng sớm ngày hôm sau thì mở mắt; ta mới đem hắn lôi ra khỏi đống rơm rạ xong, còn chưa kịp đem hắn chuyển đi nơi khác dành chỗ cho Đạp Tuyết, đã lại cùng ánh mắt hắn chạm nhau.
5
[29]
Nếu ta cùng với Âu Dương động thủ, công bằng mà nói, muốn Âu Dương thua chạy dưới tay ta bất quá chỉ cần ba mươi hiệp.
Tuy nhiên nếu ta đánh chết hắn, ta nhất định sẽ bị tha ra ngoài cho chó ăn.
6
[36]
Sáng sớm tỉnh lại, ta nghĩ trên người đau muốn chết, cố chống đứng lên, vừa vặn đụng trúng bụng của Đạp Tuyết.
Ta lăn một vòng trốn đi, nhưng phát hiện rơm rạ ở khu vực an toàn bên kia đã được sửa sang lại, xếp thành một đống, bên cạnh căn bản không nhìn thấy người.
7
[43]
Lần này ta đã rút kinh nghiệm rồi, trời còn chưa sáng đã dậy. Đạp Tuyết bị ta đánh thức, ít nhiều có điểm không hài lòng mà chà chà chân.