1 “Cậu có khả năng gì?”
Y ngẩng đầu hỏi người con trai đối diện. Tuổi ước chừng hơn hai mươi, thân hình cao một mét tám, đôi mắt to sáng lấp lánh thật sự không phù hợp với tuổi này.
2 Đối diện trường trung học phổ thông có một cửa tiệm đồ ngọt, tên gọi là “Cửa hàng bánh ngọt đối diện trường cao trung Cửu Tuyền”. Ông chủ là người rất nghiêm túc, đã thế còn là thanh niên có gương mặt rất ưa nhìn.
3 “Hoan nghênh quý khách!”
Buổi sáng đúng tám rưỡi là giờ tiếp đón nhóm khách hàng đầu tiên. Thần sắc Hoàng Khả Khả rất niềm nở, nếu thêm một cái vòng trên cổ sẽ liền trở thành một con đại hoàng cẩu.
4 Bận rộn cả ngày, nhóm khách hàng cuối cùng cũng đã đi. Hoàng Khả Khả mệt đến tê liệt ở trên quầy bar. Hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Diêu Phong, “Ông chủ ~ cho tôi thêm tiền công ~ bằng không tôi sẽ chết ~”
“Ba!” Kim loại cùng đá cẩm thạch tiếp xúc với nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.
5 Sáng sớm hôm sau vào thời điểm mở hàng, Diêu Phong phát hiện Hoàng Khả Khả đang làm việc trong trạng thái không tốt. Mặc dù Đại Hoàng vẫn bị vây bởi trạng thái phấn khởi, nhưng mà thuận tay liền đánh vỡ chén đĩa cùng đôi mắt thâm quầng, đủ để chứng minh Hoàng Khả Khả không làm việc ở tình trạng này được.
6 Lạnh, vô cùng lạnh. Hoàng Khả Khả cảm thấy hiện tại mình đang ngã vào hầm băng, có một loại cảm giác bất lực cùng tuyệt vọng dâng lên. Cố gắng muốn giãy dụa, muốn chạy ra khỏi hầm băng, nhưng lại không thể nhìn thấy đường ra, mặc kệ hắn chạy trốn như thế nào, kêu to ra sao nhưng vẫn chỉ có một mình hắn ở nơi này.
7 Hoàng Khả Khả không muốn sau này hàn độc tái phát, người kia sẽ lại chẳng do dự chút nào mà cứa cổ tay mình, uy hiếp lừa gạt bắt hắn uống. Đời này hắn sợ nhất chính là người kia bị thương.
8 Diêu Phong đổi thủ đoạn, “Hoàng Khả Khả, bây giờ hành vi của cậu chính là tội cố ý gây thương tích, rất nghiêm trọng, cũng có thể gọi là giết người không thành.
9 Diêu Phong thực sự rất phản cảm với đồng tính, thậm chí đến trình độ ghét cay ghét đắng. Cũng may chưa nói cho y biết, nếu không hiện tại chính mình thành ra thế nào.
10 Rõ ràng y ghét Hoàng Khả Khả, nhưng biết đối phương đối với mình có tình cảm nên nhiều lần buông tha. Y biết rõ Hoàng Khả Khả đối với mình không được phép giữ lại nhưng lúc hắn bị bệnh vẫn dốc lòng chăm sóc.
11 Thích… Diêu Phong.
Chữ thích ấy, y chỉ đọc trên sách. Thứ tình cảm ấy y từng gặp rất nhiều lần nhưng đều không có duyên với y.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ luôn thương yêu ba, nhưng ba lại thích người khác.
12 Y được cứu. Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, hàng xóm mang người phá cửa xông vào. Trong lúc hỗn loạn, mẹ y bị dao đâm vào tim. Nhưng y biết, trong khoảnh khắc bà chết, đó là sự giải thoát.
13 Khi y bị bêu danh là đứa trẻ mang tội giết người, thởi điểm kinh hoàng về gia đình lúc ấy qua đi, người đàn ông kia lại đứng dậy, vỏn vẹn dùng một câu đẩy y lên đầu sóng ngọn gió.
14 Trong nửa năm sau đó, Diêu Phong chủ yếu chờ tin tức dịu xuống. Y biết, không cần y cố ý tìm đến thì Kiều Nhiên cũng sẽ tự mình áp chế. Dù sao thì chuyện này làm lớn như thế, đào sâu thêm chút nữa là có thể tìm ra vị “sếp lớn” kia rồi.
15 Y… đánh Hoàng Khả Khả
Nội tâm Diêu Phong đau đớn, kêu gào, mà càng nhiều là nỗi khiếp sợ.
Y không thích Hoàng Khả Khả. Đối với việc Hoàng Khả Khả hôn y, y tát như vậy chẳng lẽ lại là có lỗi? Y có làm gì sai đâu.
16 Bắt đầu từ ngày mai, hắn vẫn có thể làm một nhân viên bình thường trong cửa hàng của y không? Hoàng Khả Khả khẽ lắc đầu. Quá mệt mỏi, thật không muốn nghĩ nhiều nữa.
17 Nhìn thấy Hoàng Khả Khả bộ dáng bị tóm gáy, Diêu Phong càng chắc chắn suy đoán của mình. Chỉ là đối mặt với loại dáng vẻ cô vợ nhỏ chịu uất ức này Diêu Phong không tức giận nổi.
18 Người đàn ông kia thật đáng sợ, rõ ràng có khuôn mặt hiền lành giống hệt Hoàng Khả Khả nhưng lại thương tổn đến “mình” một cách tàn nhẫn như thế.
Diêu Phong thấy “mình” bị đặt dưới thân người kia, quần áo bị cởi ra, khuôn ngực lõa lồ trong không khí.
19 Nghiêu Phong nói từ nay về sau, sư đồ bọn họ ân đoạn nghĩa tuyệt…
Rốt cuộc đã làm tổn thương trái tim Nghiêu Phong. Bây giờ Hoàng Phủ Kha thấy vô cùng hối hận.
20 Diêu Phong vừa tỉnh làm Hoàng Khả Khả sợ hết hồn, không ngờ lại khép mắt tiếp tục ngủ.
Hoàng Khả Khả đứng cạnh ghế sô pha. Hắn không biết Diêu Phong mơ thấy chuyện gì, nhưng hắn biết nó khẳng định có liên quan đến hắn.