1 Tôi gọi là Vu Tiệp, tên này là do cha tôi đặt. Ông nói, lúc ông lần đầu tiên ở bệnh viện phụ sản nhìn thấy tôi, tôi vừa thiêm thiếp đi vào giấc ngủ sau trận quấy khóc dữ dội, một hàng lông mi dày rũ xuống một giọt nước mắt, trong đầu ông thoáng hiện lên câu ―Lệ doanh vu tiệp‖.
2 Mấy tháng cuộc sống ở đại học làm tôi dần nhận ra, tuy rằng sinh viên chỉ cao hơn học sinh một bậc, nhưng trong nháy mắt chúng tôi bắt đầu trưởng thành hơn.
3 Trầm mặc một hồi, Mã Tiêu Tiêu nhanh chóng lau mặt, cười bảo: ―Tề Ca nói đúng đó, rượu này là do chị tôi ủ, đương nhiên có mùi của chị ấy rồi. ‖
―Thấy chưa! Tôi đã nói mà, uống ngụm đầu tiên tôi liền nhận ra ngay.
4 Tháng 9 năm 1999, chúng tôi trở thành sinh viên năm hai. Tôi và Tề Ca vẫn là bạn tốt nhất của nhau, mỗi ngày cùng luyện đàn, chỉ ra sai sót của đối phương.
5 Khi kỳ nghỉ đông trôi qua được phân nửa thì lão ba trở lại Bắc Kinh làm giám khảo cho hoạt động ―Bình hảo cảo‖ trong đơn vị, hết ngày này sang ngày khác ở nhà xem xét bản thảo.
6 Khí hậu Lhasa muốn hanh khô hơn so với Bắc Kinh gấp trăm lần. Vừa mới tỉnh giấc, môi thì bị nứt, còn cổ họng đau đến nói không ra hơi.
Tôi xoay đầu xem Tề Ca đang ngủ ở giường kế bên, định hỏi hắn cảm giác thế nào, đột nhiên thấy mặt mày hắn dính máu, nằm yên không động đậy, ngay cả chiếc gối cũng ướt một mảng đỏ sẫm lớn.
7 Trong đại sảnh lầu một công nghệ, trừ bỏ chính giữa đặt một tấm gương cực lớn, hai chậu Ba Tây Mộc cao bằng người trưởng thành thì không còn vật dụng nào khác.
8 Ba ngày sau, lời nói xui xẻo của tôi ứng nghiệm, tôi nhận được thông báo rớt tuyển. Mấy đứa bạn tốt chung phòng cũng chẳng nói được một câu an ủi, trước sau cứ đùa giỡn ầm ĩ.
9 Mùa hè năm 2000, vì kiếm chút tiền lộ phí đi Pháp, tôi và Tề Ca đại đa số thời gian đều ở nhà hàng Tây và quán bar kéo đàn. Chuyến du lịch mỹ mãn ở Tây Tạng làm tôi đối với chuyến du lịch Pháp ngay Tết âm lịch tràn đầy chờ mong, lần lượt mộng tưởng được cùng Tề Ca đuổi theo dấu chân của Debussy, dạo chơi ở học viện âm nhạc Paris, ở con đường Mallarme tại Paris cùng linh hồn Mallarme đối thoại…….
10 Nhà trường phát bổ sung một nửa phí diễn tấu còn lại không được bao lâu, đã tới tháng 10, 11. Ngày 23 tháng 11 năm 2000, là một ngày bình thường vô cùng, lại khiến chuyến du lịch đến Pháp của tôi và Tề Ca trở thành bọt nước.
11 Từ Long Khánh Hạp trở về không bao lâu, cuộc thi cuối kỳ đã đến. Ngày 12 tháng 1 là ngày cuối cùng thi môn hoà âm. Tối hôm 11, tôi nằm trên giường trong phòng trọ bất an ôn bài, Hạ Khánh Sinh đã tìm tới cửa.
12 Về đến nhà, tôi không ăn cơm, cũng không biết thời gian, từ ngăn tủ lấy ra chai Chivas Regal 12 năm đã khui còn phân nửa, vừa uống vừa xem đi xem lại cuốn băng.
13 Tôi đi ra phòng trọ, Tề Ca cúi đầu đứng bên cạnh ngọn đèn đường, ngón tay kẹp một điếu Lục Sa Long còn nguyên đưa lên mũi ngửi, làn tóc mái trước trán nhẹ nhàng lay động theo gió, khuôn mặt nhìn nghiêng tựa như phác họa càng thêm rõ nét.
14 Tháng 8 năm 2002, tôi và Tề Ca tham gia cuộc thi vĩ cầm quốc tế Yampolsky (International Yampolsky Violin Competition), đoạt giải đặc biệt của hạng mục song tấu.