1
“Tỉnh lại rồi! Tỉnh lại rồi! Bác sĩ! Bác sĩ!”
“Việt Việt thật sự tỉnh rồi!”
“Thằng bé mở mắt ra rồi, mấy người mau nhìn xem!”
Khoảnh khắc Tần Việt tỉnh lại, bên người cậu đang vây đầy những chiếc áo khoác trắng.
2 Trong một bệnh viện tại thành phố A, Tần Việt nằm thẳng trên giường bệnh, màu áo khoác trắng cùng những loại dụng cụ quay chung quanh cậu, Trác Liên Chi không ra ngoài, mà im lặng đứng ở bên cạnh chờ đợi trong lo lắng, nhìn bác sĩ làm việc.
3 Gần tới tết, thân thể của Tần Việt khôi phục ngày càng tốt, số lần đi bệnh viện cũng theo đó mà giảm dần, đây là chuyện thật đáng mừng. Bước ra từ bệnh viện, khuôn mặt của Trác Liên Chi đầy ý cười, tâm tình vui sướng nói: “Sắp sang năm mới rồi, chúng ta tiện đường đi mua ít đồ tết đi, nói tới, còn chưa mua cho con quần áo để ăn tết đâu.
4 Gió nhẹ nhàng thổi về phương xa, Tần Việt lẳng lặng tựa vào thân cây, cậu đứng đó rất lâu rất lâu, trong bóng chiều sẩm tối, dưới ảnh đèn rực rỡ mới lên, Tần Việt nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của những đứa trẻ đang đốt pháo, ánh lửa phụt lên lốp đa lốp đốp, lóe lên chút ấm áp trong đôi mắt cậu.
5 Sau đợt nghỉ tết, Tần Việt phải tham gia một lớp huấn luyện mỹ thuật. Khoảng cách ba tháng tới kỳ thi đầu vào của chuyên ngành mỹ thuật giờ chỉ còn vỏn vẹn hơn một tháng mà thôi, tuy rằng cậu vẫn luôn tự tin vào trụ cột mỹ thuật của mình, nhưng lúc này cũng không có cách nào chỉ ngồi chơi xơi nước được nữa.
6 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Salon làm tóc này khá có tiếng trong khu vực, nên Tần Việt cũng cảm thấy yên tâm khi chọn nó, chỉ là không ngờ tới có thể đúng dịp gặp được Thư Kế Nghiệp.
7
Một ngày lành tinh không vạn lý, Tần Việt nghênh đón kỳ thi đầu vào mỹ thuật toàn quốc của năm nay.
Hiện tại đang là tháng ba, tháng 3 năm 2016, một năm đã qua, không chỉ chào đón mùa xuân ấm áp, mà còn cả sinh nhật thứ hai mươi tám của Tần Việt nữa.
8 Về đến nhà, Quan Văn còn chưa kịp thay đôi giầy trên chân, mẹ hắn đã đứng phắt dậy từ ghế sô pha, vội vã bước tới, sắc mặt thật sự không thể nói là tốt, cái ngữ khí như thường lệ ấy càng khiến cho Quan Văn chẳng còn gì để nói nữa.
9 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giấc mộng rất hoành tráng, nhưng hiện thực thật gian nan.
10 Thư Kế Nghiệp cau lại đôi mày, cái tên Quan Văn này với anh mà nói cực kỳ xa lạ, nhưng trước mắt thứ khiến anh sốt ruột đó là Tần Việt thật sự hồ đồ rồi, ngay cả người cũng không nhận rõ được nữa.
11
Cả người Tần Việt lảo đảo, sau khi ổn định không quay đầu mà chạy thẳng về phía trước, mới nháy mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của Thư Kế Nghiệp.
Thư Kế Nghiệp nhíu mày tự hỏi, Tần Việt có nghe thấy hay không vậy?
Nhưng rồi anh nghĩ, bệnh phải mất đến mười năm nằm viện, không có khả năng không nghiêm trọng.
12 Đây là một đáp án mà Thư Kế Nghiệp hoàn toàn không ngờ tới. Có lẽ vì ấn tượng lần đầu tiên anh nhìn thấy Tần Việt quá mạnh mẽ, lúc ấy chỉ nghĩ đó là một đứa trẻ vừa vượt qua cơn bệnh nặng.
13 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai nam sinh kia đùa giỡn nửa ngày mới phát hiện sắc mặt của Tần Việt không ổn, một người trong đó không khỏi thu lại vẻ tươi cười, nghiêng mắt vụng trộm đánh giá Tần Việt, càng nhìn càng chắc chắn Tần Việt tức giận rồi, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, rất dọa người.
14
.
Thư Kế Nghiệp cười tủm tỉm, Tần Việt thì giật mình thôn thốt. Tính hướng bình thường không đáng sợ, đáng sợ chính là hai người đều không bình thường, lại còn ở chung một phòng với nhau.
15 Câu nói ngắn ngủn mà Thư Kế Nghiệp vứt lại kia, không thể nghi ngờ như sấm sét dậy đất bằng, đánh cháy khét lòng một đám người đứng xung quanh. Anh tiêu sái đi mất, nhưng những người ở lại thì chẳng thể bình tĩnh nổi.
16 Thư Kế Nghiệp sống ở một ngôi biệt thự cách nội thành rất xa, vị trí hẻo lánh, tuy không phải một nơi tốt lắm, nhưng vì anh nuôi đến hơn một trăm nhóc chó mèo, nên nó lại trở nên phù hợp, có thể tránh làm phiền đến người xung quanh.
17
.
“Ba căn bản chưa từng tôn trọng cuộc hôn nhân của chính bản thân mình, vậy thì có tư cách gì đi đòi hỏi ở hôn nhân của người khác? Nói trắng ra ba mới là gã đàn ông già rồi mà vẫn còn ngây thơ, ăn nhiều gạo nhiều cơm hơn nữa thì thế nào chứ? Khiến cho một người phụ nữ sống trong đau khổ cùng cực, đây là thành công của ba? Bây giờ còn muốn áp đặt suy nghĩ của ba lên người con, nếu ba chỉ nói với con, vậy con cũng chẳng sao, vì con sẽ chẳng làm theo ý ba.
18 Khoảng khắc tiếng chuông báo thức chói tai vang lên, Tần Việt đang ngủ mơ màng chợt bừng tỉnh, thân thể tự giác ngồi dậy, mặc quần áo, khi vừa mới xỏ tay áo vào, động tác của cậu khựng lại.
19 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau kỳ nghỉ mười một ngày, Tần Việt bắt đầu chính thức đi học, rồi cảm thấy khá thất vọng với chương trình học của năm nhất.
20 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Tịnh đế liên nẩy mầm, tiết trời đã đến độ phồn hoa tự cẩm, nhiệt độ đang dần tiến vào cái nóng bức của tháng năm.