1 Giờ cơm trưa và cơm tối chính là thời điểm bận rộn nhất của các quán ăn; nếu muốn biết quán nào bán thức ăn ngon, chỉ cần đến trước quán lúc mười một giờ trưa hoặc từ năm giờ chiều đến bảy giờ tối,xem thử trong khoảng thời gian đó khách nhân nhiều hay ít, nếu nhiều, thì có thể biết được tay nghề của đầu bếp trong quán ăn này là thượng hạng.
2 Cung Chính Hoa bị hôn đến mức cạn hết không khí trong phổi, cho nên, khi Quan Sơn Nguyệt vừa ly khai khỏi miệng của hắn, hắn liền liều mạng hô hấp, bàn tay đặt trên ngực thở hổn hển.
3 “Ông tìm lầm người rồi, thật sự tôi đâu có quen biết thiếu gia của mấy ông đâu!” Này quả thực là thiên đại hiểu lầm, hắn chưa từng biết đến cái gã nào gọi là thiếu gia, càng đừng nói là dụ dỗ cùng cường bạo, thật là oan uổng cho hắn mà!
Đằng Điền Nghĩa cả giận nói: “Nói hưu nói vượn.
4 “Thiếu gia bắt đầu phát bệnh rồi!”
“Đừng hoảng hốt, mau đi gọi bác sĩ đi!”
“Thiếu gia bắt đầu khó thở!”
“Tình huống như thế nào?”
“Thiếu gia sắp thở không nổi rồi!”
Những thanh âm chứa đầy sự hoảng hốt,cứ tựa như thủy triều liên tiếp truyền đến bên tai Cung Chính Hoa.
5 “Cậu, cậu, mau tránh ra, nóng muốn chết!”
Cung Chính Hoa ấp a ấp úng, hắn vội vàng đẩy Quan Sơn Nguyệt ra, nhưng y lại càng dựa vào gần hơn, hắn không có cách nào khác, đành phải dùng sức đẩy thật mạnh.
6 Quan Sơn Nguyệt chu miệng lên : “Anh họ, em đã từng giúp đỡ anh rất nhiều lần đó nha!”
“Thôi đi, bộ em tưởng anh không hiểu em đang suy nghĩ cái gì à? Có phải muốn giao phó đối tượng đính hôn của em cho anh hay không? Loại phiền toái này anh không muốn dây vào.
7 “Ông chủ, sao sắc mặt của anh càng ngày càng khó coi vậy?”
Cung Chính Hoa nhìn đến vẻ mặt quan tâm của Quan Sơn Nguyệt, hắn có một việc ngạnh ở trong lòng, hôm nay nhất định phải hỏi rõ ràng.
8 Lời nói của Quan Sơn Nguyệt có vẻ mơ hồ không rõ, Cung Chính Hoa nhịn không được liền nghĩ ngay đến lần trước,khi hắn gặp anh họ của Quan Sơn Nguyệt, cũng từ ngay lần đầu tiền y đã sờ mó thân thể hắn, không lẽ người này cũng là thân nhân của Quan Sơn Nguyệt sao? Cung Chính Hoa thốt ra: “Đây lại là một người anh họ khác của cậu sao?”
Quan Sơn Nguyệt cười đến xấu hổ: “Ổng không phải là anh họ em đâu, nhưng đúng thật là người thân trong gia đình của em, ổng chính là nhân vật biến thái nhất trong gia tộc đó.
9 Cung Chính Hoa đã không thể phân biệt được rốt cuộc là mình có hối hận hay không, do thân thể ban nãy vừa mới kịch liệt vận động,nên bên trên toát ra một lớp mồ hôi tin mịn, da thịt lại có cảm giác hơi ẩm ướt,trong miệng vẫn còn lưu lại hương vị nụ hôn sâu của Quan Sơn Nguyệt, toàn thân đều bị y hút đến mức loang lổ hồng ngân, ngay cả nơi tư mật của hắn mà y cũng không buông tha cho.
10 Cung Chính Hoa cảm thấy mạch máu dường như đều bị tắc nghẽn, nhìn thấy gương mặt của Giang Tam Bạch đang không ngừng phóng to trước mắt, hắn ra sức dùng lực giãy dụa :”Giang tiên sinh, tôi đối với anh không có hứng thú, xin đừng.