1 Gió xuân nhẹ thổi, ánh nắng buổi chiều rất sáng, rất sáng.
Thượng Quan Thập lẳng lặng ngồi trên ghế dài của bệnh viện trực thuộc đại học Nhân Hòa, trong lòng lại lộ rõ vẻ không vui nổi, một mảnh bóng tối.
2 Một tháng sau, Thượng Quan Thập nhận lời mời tham gia vũ hội tốt nghiệp của học viện y học tổ chức tại khách sạn Gia Uyển. Vũ hội xa hoa, mà lại phi thường náo nhiệt.
3 “Giáo sư Lương (giáo sư Lương)!” Hai người kia lễ phép bắt chuyện. Thượng Quan Thập lặng lẽ lùi sang bên cạnh, theo bản năng không muốn gia nhập vào đề tài nói chuyện của bọn họ.
4 Thượng Quan Thập đau lòng nhìn cô khiếp sợ lui về phía sau, lời nói đứt quãng không ngừng truyền đến: “Làm sao… Làm sao có thể? Em không tin! Không tin!”
“Vậy ư?” Thượng Quan Thập nở một nụ cười kỳ lạ, quyết định tăng thêm một liều thuốc.
5 “…” Hiên Viên Diệu không nói gì, lửa giận trong lòng bốc lên. Dựa theo lời nói của Thượng Quan Thập, nếu lúc ấy là người khác ở cạnh cậu ta, cậu cũng sẽ hôn lên đi.
6 “Phựt-”, Dây lý trí bị đứt. Rốt cuộc, *** chiến thắng lý trí. Nam Cung Diễm dùng sức ôm lấy người trong lòng, điên cuồng mà nhấm nháp đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, ngọt ngào mê người giống như trong tưởng tượng kia… Giờ khắc này, máu toàn thân hắn sôi sùng sục, từng tế bào kêu gào! Hắn bắt đầu thấy vậy vẫn chưa đủ, chậm rãi chuyển sang vị trí khác.
7 Gió mát sáng sớm chầm chậm thổi, xuyên qua song cửa sổ, thổi bay tấm rèm cửa, nhưng cũng không thổi tan được hết bầu không khí phóng túng còn sót lại.
8 Lúc này, nhân vật chính khiến cho Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm vô cùng phiền não, Thượng Quan Thập đang nằm trên giường vạch kế hoạch cho tương lai.
9 Thượng Quan Thập đứng trong phòng làm việc chuyên môn của giáo sư Lương, ngơ ngác nhìn kết quả kiểm tra, trong lòng không cách nào bình tĩnh lại. Cậu đã được chứng thực chuyện mang thai hơn một tháng.
10 Bảy năm sau, giờ nghỉ trưa của một ngày nào đó, Thượng Quan Thập ngồi trong phòng làm việc, tỉ mỉ hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra mấy năm qua, tuy là thỉnh thoảng cũng cau mày, nhưng khóe miệng lại luôn chứa một tia hiểu biết mà mỉm cười hạnh phúc.
11 Vào lúc cậu đang một mình sầu não, ông cháu ba người bọn họ trong phòng khách bắt đầu tranh luận.
“Ông ơi, hai người kia không biết mẹ người là người song tính chứ!” Tả Dực hỏi.
12 Hôm nay là ngày giỗ bà, buổi trưa sau khi tan học, Tả Dực cùng Hữu Dực tay nắm tay, đi về hướng phòng làm việc của cha. Trên hành lang bệnh viện thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói.
13 “Ừ! Là tôi…” Nam Cung Diễm nhìn người trước mắt cơ hồ nét động lòng người vẫn không có gì thay đổi, nén tình cảm mãnh liệt trong lòng xuống, mỉm cười trả lời.
14 Tựa vào cửa sổ thủy tinh trong cửa hàng McDonald, bốn người ngồi vui vẻ, hai người lớn hai trẻ con, tựa như một nhà bốn người thưởng thức bữa trưa ngon lành.
15 Để ý sau khi bọn Giang Hoa rời đi, tay Thượng Quan Thập xoa nhẹ mộ bia của bà bắt đầu trở nên run run, chỉ thấy khuôn mặt cậu nhẹ nhàng kề sát tấm hình của bà, nước mắt im lặng rơi xuống, lời nói vỡ ra trôi trong gió, trôi vào trong lòng Nam Cung Diễm, thổi một trận sóng, sóng to gió lớn nối tiếp nhau…
“Bà… Tả Dực và Hữu Dực đã 7 tuổi rồi, bọn nó thực nghịch ngợm.
16 Sau một hồi “tút… tút… tút…”, giọng nói trầm thấp ổn trọng của Hiên Viên Diệu truyền đến từ đầu dây điện thoại bên kia.
[Diễm, ngày mai 6 giờ, Long Nhật sẽ đưa tới kết quả điều tra, anh cũng tới một chuyến đi!]
“Ừ! Tôi sẽ đến, có điều trước đấy… tôi có chút việc muốn cho anh biết…”
[Chuyện gì?]
“… Cặp song sinh kia là đứa nhỏ của hai người chúng ta.
17 Sáng sớm ngày hôm sau, hai người tiều tụy không hẹn mà cùng đứng canh trước phòng khám của Thượng Quan Thập, gây ra nhốn nháo không nhỏ trong bệnh viện.
18 Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm vẫn như trước không nói gì, duy trì im lặng. Ngay lúc Thượng Quan Thập nghĩ muốn ra cửa mà chạy, Nam Cung Diễm mở miệng nói: “Chúng tôi… đã biết sự tồn tại của đứa nhỏ!”
Nghe thấy lời nói của Nam Cung Diễm, soạt một cái, sắc mặt Thượng Quan Thập trở nên trắng bệch.
19 Sau khi Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm đi rồi, Thượng Quan Thập đỡ lấy ánh mắt nóng hôi hổi của mấy cô y tá, đối với Giang Hoa vẫn còn đang khó hiểu, tùy tiện lấy đại một lý do, lừa trót lọt.
20 Đưa mắt nhìn đến khi cha trở lại phòng bếp, hai đứa nhóc nhanh chóng đổi sang vẻ mặt nghiêm túc, không đếm xỉa đến sự kinh ngạc của Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm, ngồi trước mặt bọn họ cẩn thận thì thầm vào tai nhau.