1 Ưu nhã.
Đây là khi Trương Thiệu Hoài giương mắt nhìn về phía Chung Tư Lâm, trong vốn từ vựng nghèo nàn của cái đầu hắn tự nhiên bật ra hai chữ này.
2 Ánh nắng mặt trời buổi sáng chan hòa ấm áp len qua rèm cửa màu trắng xuyên vào trong phòng, bò chậm chậm trên sàn gỗ, len lén leo lên cái giường lớn trải khăn màu xám tro, lướt qua hai thân thể đang dùng cả tứ chi ôm chặt lấy nhau như bạch tuộc.
3 Vừa mới đi vào sở cảnh sát khu Tây Cửu Long, Trương Thiệu Hoài liền phát hiện ra ánh mắt tò mò của mọi người, ẩn ẩn hiện hiện mà nhìn hắn chăm chú. Trong lòng Trương Thiệu Hoài âm thầm thở dài, cái này cũng chẳng thể trách bọn họ, ai kêu mình được “cung nghênh” một trận rầm rộ đến ICAC uống cà phê chứ.
4 Tất cả hồ sơ cảnh sát khu Tây Cửu Long đều được chất đống trên bàn, Chung Tư Lâm ngồi ở trên ghế salon tiếp khách, hơi nghiêng đầu xuống, tùy tiện lật vài trang trong tờ tạp chí cầm trên tay.
5 Chung Tư Lâm tranh thủ thời gian nghỉ trưa đến ngân hàng bên cạnh, kiểm tra lại tài khoản của mình, vừa mới lấy số thứ tự, quay người lại, sau lưng chính là Trương Thiệu Hoài.
6 “Phù!” Đem Chung Tư Lâm uống rượu say thả xuống dưới ghế salon, Trương Thiệu Hoài thở phào một hơi, cuối cùng cũng vác được người về nhà rồi.
Nhìn Chung Tư Lâm nằm trên ghế salon, gương mặt vì say rượu mà ửng hồng, Trương Thiệu Hoài không khỏi bật cười.
7 Trương Thiệu Hoài gần đây rất buồn phiền, phi thường phi thường buồn phiền, cả người giống như biến thành khối thuốc nổ nặng trăm kí biết đi chỉ chờ khai hỏa, khiến cho tất cả những người làm việc trong phòng điều tra của sở cảnh sát Tây Cửu Long hoảng sợ không thôi, chỉ sợ lỡ chân đạp kíp nổ khiến cho khối mìn kia bung chốt an toàn rồi bùm một cái thì bản thân sẽ chết không toàn thây.
8 Buổi trưa yên tĩnh, gió thổi nhè nhẹ, cuốn rèm cửa hồng nhạt trong phòng bay bay, thổi tấm khăn trải giường màu trắng hơi rung động, lay động mái tóc dài của người đang nằm trên giường.
9 Có lẽ là đã sớm chuẩn bị tâm lí từ trước, Liên Diệc Xuân khi nhìn đến bé Porche thân yêu của mình “Tráng liệt” trở về, chỉ vô lực ôm đầu mình rên rỉ. Chấp nhận số phận mà cầm lấy chìa khóa con xe, trước khi đi quăng lại một câu: “Tôi đúng là xui tám đời, tại sao lại biết hai người chứ!” Đạp ga, bóng dáng bé Porche cùng tiếng kêu rên của Liên Diệc Xuân cứ thế mà biến mất.
10 Sau khi rời khỏi trung tâm an dưỡng, Trương Thiệu Hoài liền chạy tới sở cảnh sát Tây Cửu Long báo cáo tình huống của Lí Trường Linh với Chu Văn Chính, cũng nhờ Chu Văn Chính phái người đến trung tâm cứu Lí Trường Linh ra.
11 HongKong – Lệ Loan – Kho hàng số 5
Ngoài kia là đại dương mênh mông tối mịt quơ năm ngón tay trước mặt không thấy ngón, chỉ là một khoảng đen tối rộng lớn càng làm cho lòng người thêm sợ hãi.
12 Đột nhiên, trong lúc đó, trong phòng VIP của Phó Truyền Thánh hai cánh cửa gỗ sẫm màu bị người dùng sức phá mở, người còn chưa xông vào phòng thì một loạt tiếng súng “Pằng! Pằng! Pằng!” đã vang lên loạn xạ, phá hủy sự yên tĩnh bên trong.
13 Tác dụng của thuốc giảm đau đã hết, cảm giác đau đớn tê dại dâng lên cuồng cuộn, từng đợt từng đợt đánh vào tận não. Đau quá! Thật sự là đau quá! Bà mẹ nó đúng là quá đau! Không chỉ là đau đớn trên da thịt, mà từ trong tận đáy lòng cũng dâng lên từng trận đau đớn đến co thắt…
Trương Thiệu Hoài hít sâu một hơi, cố sức làm lơ những tế bào đang ra sức gào thét, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi cái trụ sở bí mật chết tiệt này.
14 Sân bay quốc tế HongKong, trên dãy ghế chờ của cổng vào số 41, một người đàn ông trung niên tóc muối tiêu đang lật báo xem tin tức
Người đàn ông giấu mặt sau tờ báo, đúng là kẻ đang bị cảnh sát HongKong truy nã – Phó Truyền Thánh.
15 Kỉ niệm một năm vốn rất quan trọng (Ba ngày mê muội)
Đưa tay ném tập hồ sơ lấy lời khai lên bàn, Trương Thiệu Hoài cả người ngồi co quắp trên ghế, hai mắt nhắm nghiền, ra sức vuốt vuốt cặp chân mày nhăn tít cố xua đi cảm giác mệt mỏi.
16 Theo dõi
Tháng ba, tiết trời đã vào xuân, mùa đông đã rời khỏi Hongkong, làn gió từ ngoài biển thổi vào mang theo cảm giác ẩm ướt, trời xanh mây trắng bay thật là tốt, ánh nắng vàng rực rỡ, làm cho người ta không thể mở lớn mắt.
17 Ba cái vỗ tay ước định
Thật vất vả thoát khỏi một đám say rượu như tửu quỉ trong phòng, Trương Thiệu Hoài chạy đến bãi đất trống bên ngoài kí túc xá.
18 Phòng 1052
HongKong, cảng Cửu Long, trên sân thượng nhà hàng kiêm khách sạn Bán Đảo có một cửa sổ hình vòm rộng lớn quay mặt ra hải cảng tuyệt đẹp, khung cửa được khắc hình chim muôn hoa bướm uốn lượng, tỏa ra không khí thản nhiên, lộ ra phong tình đặc biệt của Nam Mĩ, lại còn vươn vấn thêm hơi thở từ thời thực dân Tây Ban Nha.