1 Bảy giờ mùa hạ lúc nào cũng mang theo dư vị buổi chiều. Chương Phồn làm xong cơm cho mẫu thân, lại đậy vung lên, rồi mới yên lặng về phòng, khóa lại.
Hắn lấy ra mảnh vai áo hình cụm mây từ dưới gối, để lên mặt, hít thật mạnh.
2 Đây là lần đầu tiên Chương Phồn nhìn thấy nụ cười chân thành của Trình Cẩm, giống như muốn khắc nó vào trong xương cốt. Hắn đột nhiên quỳ xuống dưới chân Trình Cẩm, trong cổ họng phát ra thỉnh cầu.
3 – Sao lại dán băng dính ở miệng.
– Sở thích, giống như có người thích mặc tất, có người thích diễn trò.
Trình Cẩm đơn giản nói thẳng, không che che giấu giấu.
4 – Hát hí khúc là bị ép. Nhưng khi tôi muốn từ bỏ, lại phát hiện trừ hí khúc tôi cái gì cũng không biết, tôi trốn tới đây.
Y dẫm nát thuốc, nhìn vào ánh mắt tổn thương của Chương Phồn.
5 Chương Phồn nhìn chằm chằm rạp hát sắp đóng cửa. Hắn có cảm giác, Trình Cẩm bên trong, hắn tình nguyện chờ.
Một lần không được thì hai lần, hai lần không đươc thì ba lần, vội gì, hắn mới hai mươi, còn rất nhiều thời gian để tiêu xài.
6 – Hắn sờ chỗ nào?
– Sờ hết, mông, sau lưng, đùi.
…
– Anh là của tôi, người khác không được sờ, cũng không cho xem.
(warning: có h)Chương Phồn làm xong cơm trưa liền trở lại phòng.
7 – Vương Hoa Quế, ai cho mày cái gan khi dễ thằng con với con dâu tao.
Bà Vương Hoa Quế nghe vậy liền muốn lao lên đánh, lại bị Chương Hồng túm tóc đè lên tường.
8 – Tao không cần ai dạy tao cách quản con. Tao biết mày bị điên. Cái rạp hát rách nát đó mai sẽ bị phá bỏ, tao cũng mang Trình Cẩm về, mày là đứa nào? Cặn bã tầng chót xã hội, cái gì cũng không làm được.
9 – Rạp hát phá dỡ, cậu muốn nghe xướng, tôi xướng.
– Em không thích xướng hí khúc.
Chương Phồn bực bội nói. Một tiếng ngâm từ trong mũi Trình Cẫm.
10 Chương Phồn thở hồng hộc, nhưng ý cười trong mắt giống như sắp tràn ra vậy. Người xung quanh có biểu cảm như gặp quỷ, hai mặt nhìn nhau, rồi khe khẽ nói nhỏ, đều hỏi người nọ là thần thánh phương nào, có thể làm cho người lãnh đạm từ trong xương trở nên nhiệt tình như vậy.
11 Pháo hoa cuối cùng được bắn ra, như hoa sen nở rộ trên không trung, vừa vặn chiếu sáng hai người đang ôm nhau.
– Anh sẽ trở thành người xứng đáng bên cạnh em, tin anh.
12 Chương Phồn mang giày chạy ra. Trên đường người đến rồi đi, duy độc không có Trình Cẩm, không có vợ hắn.
Đi ngang qua rạp hát, đội phá dỡ đã giày xéo xong, cái gì cũng không còn.
13 Lão nhân lấy từ trong túi tiền ra cây bút máy, viết một địa chỉ mới trên tờ giấy ố vàng, sau đó đưa cho Chương Phồn.
– Đi đi thôi, đứa nhỏ. Nó đợi con hai năm trời, đừng cô phụ nó.
14 – Cho dù em là kẻ ngàn người cưỡi vạn người thượng, cho dù em già nua, anh vẫn muốn em?
– Anh vốn ngu ngốc, chọn em thì cả đời đều là em. Cái gì mà ngàn người cưỡi vạn người thượng, em trong lòng anh vĩnh viễn tốt nhất.
15 – Công việc không khó tìm như em nghĩ đâu.
(warning: có h)Người ta thường nói tiểu biệt thắng tân hôn, huống chi là hai năm không gặp. Tất nhiên là củi khô lửa bốc, chạm là bốc cháy.
16 Chương Phồn ôm Trình Cẩm vào lòng ngực, không ám muội, cũng không vuốt ve tình sắc; chỉ là ôm, hai người cái gì cũng không nói.
Ngoài cửa sổ mưa rơi, nhưng trong phòng lại ấm như mùa xuân, như ngày bọn họ hiểu thấu tâm ý của nhau.
17 – Mặc kệ là diễn hay là người, cũng không thể cô phụ.
…
– Anh sẽ cho em cuộc sống tốt đẹp, Trình Cẩm, anh hứa với em.
Vận xui đi, vận may đến.
18 Y bướng bỉnh nghĩ, vợ y chỉ dùng để chia sẻ hạnh phúc thôi.
…
Về nhà, lúc trước đối với Chương Phồn, là hai từ cực kì phiền chán. Nhưng giờ, với hắn, hai từ này ấm áp vô cùng, là hi vọng, cũng là tình yêu.
19 Nếu không thể ở bên em, thà giết anh.
…
Không có anh sẽ không có Trình Cẩm hôm nay; không có anh, Trình Cẩm đã sớm chết.
(warning: Có H, ai kị thì giờ quay đầu còn kịp)
Ban công, nhà bếp, phòng tắm, chỗ nào làm được cũng làm rồi.
20 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương Phồn mở vòng tay ôm y, như ôm cả thế giới của mình.
Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 3