1
Nơi mọi chuyện bắt đầu. . . . .
"Ông Diệp, ông thật muốn đem cậu bé này về sao?"
.
2
Mặt trời bắt đầu ló dạng.
.
Những tia nắng vụn vặt xuất hiện, vầng sáng màu vàng bắt đầu phá tan đi đêm đen.
3 Ăn sáng xong, Diệp Phùng Xuân ra ngoài làm việc, Diệp Ngạo Đông lập tức không thấy bóng dáng đâu, còn Chu Ngọc San trước đó cũng đã nói với chồng là hôm nay muốn dẫn con gái về nhà mẹ đẻ để thăm ông bà ngoại, cả ngôi nhà rộng lớn cuối cùng chỉ còn một chủ nhân là Diệp Du Đồng.
4
Sau khi cân nhắc lại lần nữa, kết luận vẫn chỉ có một
Đó là cho dù có như thế nào đi nữa cậu cũng không muốn đi.
5
Trong lòng Diệp Du Đồng cảm thấy chua xót
Cảm giác không có mẹ, cậu hiểu rất rõ.
6 Sự thật đã chứng minh, việc đưa bữa khuya đến cho Diệp Phùng Xuân cũng không thể thay đổi được tình hình hiện giờ. Đầu tiên, không phải tối nào y cũng về nhà, hoặc là, mỗi lần đưa cháo tới Diệp Du Đồng đều im lặng đặt khay xuống, sau đó lẳng lặng nhìn y ăn, lúc đó hai người không hề nói câu nào.
7 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cậu lại chính là nhược điểm để người khác sỉ nhục cha cậu
Nghĩ đến đó lại càng khiến cậu khó chịu đến tưởng chừng như không thở nổi nữa.
8 Chờ cho đến lúc Diệp Phùng Xuân sắp xếp xong thời gian rãnh rỗi chuẩn bị dẫn vợ con đến một hòn đảo nổi tiếng nghỉ mát thì thấy con y đến ấp a ấp úng nói với y là không thể đi cùng cả nhà, "Trước lúc nghỉ hè con đã có hẹn với bạn học rồi, tự nhiên lại quên mất, con không muốn thất hứa với mấy bạn ấy, cho nên.
9
Nếu mẹ cậu còn sống, vậy liệu cậu có thể giống như em gái cậu lúc này,
không chút ngần ngại hưởng thụ sự cưng chiều và che chở của cha cậu hay không?
Lúc cả nhà đến đảo du lịch sắp xếp xong xuôi mọi chuyện thì trời cũng đã tối.
10 Cuối cùng Chu Ngọc San vẫn không để ý đến lời thỉnh cầu của Diệp Du Đồng và tiếng khóc lóc ỉ ôi của Diệp Ngải Ngải, cô vội vã dẫn con gái về nhà, bỏ lại hai cha con ở khách sạn mắt to nhìn mắt nhỏ.
11
Con, con không cần người khác, con muốn mãi mãi ở cùng với ba. . . . .
Chỉ cần một ngày ba còn cần con, con sẽ đứng cạnh ba!
Sáng sớm!
Cho dù đang mơ mơ màng màng, Diệp Du Đồng vẫn cảm thấy eo mình đau nhức.
12
Cậu giống như một người có hết thảy tài phú trên đời, có tất cả tự tin và vinh quang. . . . .
. . . . . .
13
Khuôn mặt họ nghiêm túc trang nghiêm uy vũ, trợn mắt lạnh lùng nhìn cậu
. . . . . . . giống như đã sớm nhìn thấu ý niệm dơ bẩn cất giấu sâu trong nội tâm của cậu.
14
Diệp Phùng Xuân cảm thấy trước mắt mình như lóe lên một tia sáng
Y nheo mắt lại: Dưới ráng chiều như thế này, thật sự là quá đẹp!
Lúc này có người bước ra dẫn ba người đến căn thiền phòng của Dư Cẩm Hà.
15 Học kì mới chờ đợi từ rất lâu cuối cùng cũng đã đến. Bốn giờ chiều ngày hôm đó, Diệp Phùng Xuân ăn mặc thật chỉnh chu xuất hiện thật đúng giờ tại phòng tổ chức các sự kiện của trường.
16 Theo lẽ cậu còn đang rầu rĩ về vụ học quân sự thì trường cậu lại lo sức ảnh hưởng của bệnh truyền nhiễm mà hủy bỏ, làm Diệp Du Đồng thở phào một hơi. Nếu cậu phải đi học quân sự lâu như vậy thì chẳng phải cha cậu sẽ phải ở nhà một mình hay sao.
17 Lúc Diệp Du Đồng tỉnh dậy đã là buổi trưa ngày hôm sau. Trước đây cậu chưa bao giờ nếm mùi say rượu, cái cảm giác như có ai đó nện vào đầu làm cậu thề với lòng là sau này không bao giờ nếm thêm lần nữa.
18 Về sau, Chu Ngọc San không hề trở về nhà, ngay cả việc ly hôn cô cũng giao hết cho luật sư giải quyết. Có lẽ do cô cảm thấy thẹn nên không hề nhắc việc chia tài sản với Diệp Phùng Xuân, tranh chấp giữa hai người chủ yếu xoay quanh quyền nuôi dưỡng Diệp Ngải Ngải.
19
Đồng Đồng, chẳng lẽ chỉ có ở trong mơ, con mới dám giao hết tín nhiệm và tình cảm cho ba?
Đến cuối cùng thì con muốn ba phải làm thế nào đây?
"Đồng Đồng, chân của ba đã đỡ nhiều rồi, không có gì quan trọng con cũng nên về nhà đi!" Nghĩ đến chuyện mai cậu bé còn phải đến trường, Diệp Phùng Xuân sợ cậu phân tâm nên đành phải lên tiếng đuổi người, "Nơi này có bác sĩ, có người chăm sóc, không có gì phải lo lắng cả!"
.
20 Trừ hai tiếng đồng hồ bị những người đến thăm bệnh kéo dài không dứt buộc phải ở bên ngoài ra, cả ngày Diệp Du Đồng đều ở cạnh cha mình. Đến tối, sau khi xem y ăn cơm chiều xong, cậu bé không tiếp tục xin ở lại bệnh viện nữa mà ngoan ngoãn thu xếp đồ đạc, bảo phải về nhà.