1 Tam sinh tam thế, do ta không an phận, chấp nhận luân hồi.
Ngoảnh mặt quên đi, đã quá nhị thế.
Quay đầu nhìn lại Vong Xuyên hà bên dưới Nại Hà kiều, nước sông tịnh mặc sắc bất phù bất động[1], tĩnh lặng tựa như đã chết, vô sinh vô niệm[2]
Bước đến Vọng Hương Đài, lão phu nhân đã chờ sẵn đưa ta một chén Mạnh Bà Trà.
2 Bóng người nhỏ bé một thân chật vật lén lút đi vào gian phòng của mình, cẩn thận khép cửa lại. Mãi cho đến lúc thấy không có ai phát hiện ra mình, y mới yên tâm thở ra một hơi rồi mới xoay người—
Hơ—!
Phụ thân tức giận đến mày kiếm dựng thẳng, mẫu thân nét mặt dở khóc dở cười, còn tỷ tỷ thì che miệng cười trộm, tất cả đều đường hoàng ngồi ở giữa phòng nhìn y lén lút.
3 Trịnh Kỳ Uyên hít sâu một hơi, từ từ định thần lại rồi mới nhìn nghịch tử trước mắt mình, trầm giọng “Ta hôm nay cùng vài người ở thương hội dùng cơm ở Phúc Thọ tửu lâu, ngươi có biết ta đã nhìn thấy cái gì không?”
“Phụ thân người nhìn thấy cái gì?” kẻ đang quỳ trên mặt đất không suy nghĩ liền vội hỏi, nói ra rồi liền như chợt nhớ ra cái gì vội xoay mặt đi “Khoan đã, Phúc Thọ tửu lâu… hôm nay…?”
Hắn trợn tròn mắt, nhìn sắc mặt khó coi của phụ thân “Không lẽ phụ thân người hôm nay đã thấy, thấy…”
“Thấy được ngươi mặc nữ trang giả thành ca nữ hát rong, lại còn đem nhi tử của Huyện thái gia đánh cho trọng thương rồi chạy trốn” thấy y nửa ngày cứ ấp úng không xong thành câu, tỷ tỷ đứng một bên tốt bụng giúp y nói cho hết.
4 Một tháng sau đó, Trường Tiếu cùng thư đồng Tiểu Lục từ tư thục trở về nhà, lúc y đi ngang đại sảnh thì đụng phải một lão phu nhân niên cận lục tuần nhưng vẫn ăn mặc trang điểm lòe loẹt.
5 Bạch Thanh Ẩn đêm hôm đó thật sự say, nhân túy tâm túy [1]
Hắn không nghĩ mọi việc hết thảy đều thuận lợi như thế, có thể thú về ý trung nhân như ý nguyện của mình, lấy con người xinh đẹp ấy về làm thê tử…
Mỗi lần hắn nghĩ đến nụ cười tươi tắn của người ấy, bất tri bất giác lại mỉm cười.
6 Ngay lúc Trịnh Ngưng Sương đang suy nghĩ đến thất thần, đội ngũ của bọn họ bất chợt dừng lại.
Thu hồi thần thái, nàng có chút khó hiểu, hướng đến người đang dẫn đường ở phía trước những mong hắn quay lại nhìn mình.
7 Quá một phen hết lời giữ lại của phu phụ Trịnh Kỳ Uyên, Bạch Thanh Ẩn khó lòng thoái thác bèn ngụ lại Trịnh phủ. Trong mắt ngoại nhân, hắn cùng Trịnh Ngưng Sương dù sao cũng là một đôi phu thê, nên tự nhiên cả hai cộng xử nhất thất1.
8 Từ ngày Bạch Thanh Ẩn ngụ lại Trịnh phủ, vì cùng là thương nhân nên hắn cùng Trịnh Kỳ Uyên có thể nói là nhất kiến như cố1. Hai người chỉ cần rảnh một chút, liền cùng nhau ngồi lại bàn luận những việc về thương nghiệp.
9 Lúc dùng vãn xan, tất cả đều có mặt, ngoại trừ Trường Tiếu.
“Trường Tiếu sao vẫn chưa ra dùng cơm?”
Từ trước đến giờ, hài tử chỉ cần đến lúc dùng cơm sẽ xuất hiện đúng giờ, nhưng lần này lại không thấy đâu cả, thật sự khiến Trịnh Kỳ Uyên cảm thấy rất kỳ quái.
10 Buổi tối trước ngày rời khỏi Tô Châu.
Dạ thâm nhân tĩnh. 1
Bach Thanh Ẩn vốn vẫn nằm ở ngoại gian nghỉ ngơi, nhưng đêm nay, lại không thể nào chợp mắt.
11 Ngọ thì hôm sau, cả nhà Trịnh phủ đều tập trung ở ngoại ốc, tống biệt Bạch Thanh Ẩn đang chuẩn bị hồi kinh thành.
Mà Trường Tiếu, vốn dĩ nên là cùng phụ mẫu và tỷ tỷ tống hành Bạch Thanh Ẩn, lúc này lại trở thành người được tiễn đưa.
12 Trường Tiếu vén y bãi1 dài thượt lên, hướng về dòng suối trong trẻo nơi sơn lâm mà đến, hạ mình ngồi xổm xuống cạnh dòng suối, đặt tay vào trong nước, cảm nhận được xúc giác mát mẻ của nước chảy qua kẽ tay, mỉm cười một cách thoải mái.
13 Lúc Bạch Thanh Ẩn tỉnh lại, trước hết là nhìn về phía giường cách đó không xa, nhưng, lúc nhìn thấy trên giường trống không, chăn mền đều được xếp dọn gọn gàng, trong nhất thời nóng nảy vội chạy ra khỏi phòng, tìm kiếm chung quanh một hồi lâu.
14 Tại sao, chàng chưa từng liếc mắt nhìn thiếp dẫu chỉ một lần…?
Ở sau lưng y, nữ tử dùng ánh mắt rưng rưng chấp chứa si tình, thống khổ mà nhìn y.
Thiếp là thê của chàng a, là kết tóc thê tử của chàng a!
Nước mắt tựa như chuỗi trân châu đứt dây, từng giọt từng giọt chảy dài, tiếp nối không dứt, bộ dáng như thế, khiến cho người người nhìn thấy đều đau lòng, nhưng y, chung quy vẫn không quay đầu lại.
15 Trải qua gần một tháng gập ghềnh, sau hơn hai mươi ngày, đoàn người của Bạch Thanh Ẩn rốt cuộc cũng đến được kinh thành.
Vừa đi vào kinh thành, đã nghe thấy thanh âm ồn ào của chốn thành thị sầm uất.
16 Dạ phong phất lên song cửa, ánh nến lay động lập lòe, ánh lên bóng người dựa vào án đọc thư nhưng bất giác lại ngủ say chợt giật mình bừng tỉnh.
Ánh nến lập lòe, dạ phong thanh lãnh, khiến cho bóng đêm tản ra một tầng tịch liêu.
17 Bạch Thanh Ẩn tóm lấy cánh tay Trường Tiếu, mặc kệ y giãy dụa, một đường lôi kéo y trở lại phòng gian Sướng Tâm Viên, cuối cùng hung hăng đẩy y lên giường.
18 …Sai
Gặp nhau sai, yêu thương sai, trút chén sai, sai lại càng sai…
Sai đến tận hôm nay, tâm như tro tàn.
___________________
Sau đêm hôm đó, Bạch Thanh Ẩn vì đề phòng y chạy trốn, buộc y lại trên giường, khóa lại trong phòng, mỗi ngày đều xuất hiện, ôm lấy y mà ngủ.
19 Hai mươi ngày sau, một đêm nọ dạ thâm nhân tĩnh, một chiếc mã xa treo đăng vội vàng chạy đến trước đại môn Bạch phủ, trong giây lát, mã xa dừng lại, mã phu từ trên nhảy xuống, tiến lên trước, đập vội đại môn.
20 Lúc trở lại phòng, Trường Tiếu vẫn là đờ đẫn ngồi ở trên giường, tựa như kẻ mất hồn, khiến cho người khác cảm giác như y không hề có sinh khí.
Tuy là đau lòng, nhưng Bạch Thanh Ẩn lại không thể làm gì được… nếu như lúc trước, hắn có thể buông kẻ đã đoạt đi mất tâm hồn và thân xác của hắn thì, hiện tại giờ phút này đây, cục diện cũng sẽ không biến chuyển trở nên như vậy.