1 Ngày Trần Tuyệt đến cửa lớn Đồng gia, bầu trời rải chút mưa phùn.
Ở Tần Nguyệt Lâu đã vài năm, y sớm trổ mã bế nguyệt tu hoa (hoa nhường nguyệt thẹn), mái tóc đen nhánh nhẹ bay bay, tùy ý phân tán trên vai ngẫu nhiên linh động.
2 Nhập phủ ba ngày, Trần Tuyệt vẫn chưa gặp được Đồng Vũ Thu.
Đến tận ngày thứ tư, sau vài ngày bận việc Đồng Vũ Thu mới nhớ tới Trần Tuyệt, bảo quản gia đến gọi Trần Tuyệt chuyển vào Thần Thu các ở cùng hắn.
3 Trần Tuyệt không cố ý.
Nhưng một tiếng “Ngươi đang làm cái gì?” của Đồng Vũ Thu dọa đến y
Vội vàng cuộn lại bức hoạ, lại cố tình đánh nghiêng một bên giá nến.
4 Đồng Vũ Thu đi đợt này, vừa tròn hai tháng.
Thời khắc hắn đạp lên tầng tầng tuyết trắng trở về, lại mang theo một thiếu niên bên cạnh.
Thiếu niên tầm mười lăm tuổi, tuy bất an nhưng ánh mắt vô cùng tĩnh lặng, như những vì sao trong đêm tối.
5 Khi tỉnh lại, chỉ nghe được tiếng chậu than kêu lách tách.
Những đốm lửa rung động, như vẽ nên một vết bỏng trong lòng.
“Tỉnh rồi?” Đồng Vũ Thu nhìn Trần Tuyệt
“Thiếu gia” Trần Tuyệt định ngồi dậy, mới phát giác cả người vô lực.
6 Đêm đó Trần Tuyệt bị đưa vào phòng Tất lão gia, Đồng Vũ Thu gặp một cơn ác mộng.
Hắn nhìn thấy Liễu Tinh Thần mười lăm tuổi bị đặt dưới thân người khác, cả người đầy máu, nhìn hắn mỉm cười.
7 Vết thương ngoài da hồi phục rất nhanh.
Vết sẹo cần thời gian tiêu đạm, nhưng đau đớn đã không còn, còn lại chỉ là những trận ngứa thoáng qua.
Trần Tuyệt mặc áo đỏ, vạt áo hé mở, một bàn tay thọc vào trong lần mò tìm hiểu làn da trắng nõn.
8 Từ Lâm An đến Tô Châu, đi đường bộ, mất đến ba ngày hai đêm.
Tất lão gia sai người chuẩn bị một cỗ xe ngựa rộng rãi trước cổng Đồng gia.
Quỳnh Ngọc đã khóc đỏ mắt, nghẹn ngào không thể lên tiếng.
9 Lâm An. Đồng phủ. Ngọc Tiêu uyển.
Trần các.
Thái dương như vòi hoa sen tưới lên thân thể, Trần Tuyệt mở mắt, lông mi như cây quạt nhỏ, trở nên trong sáng.
10 Cách Dao nói:
– Trần Tuyệt, kể từ ba năm trước đây ngươi cứ trốn đi rồi lại bị bắt về Tần Nguyệt Lâu, ngươi đã tự gây ra cho mình một miệng vết thương thật lớn, không cách nào khỏi hẳn, chỉ cần chạm tới lại đổ máu, là một vết thương vĩnh hằng.
11 Bức màn buông xuống, khởi kiệu
Một màu đỏ sậm che hết những thứ trước mắt, không thấy người người qua lại, cũng không thể thấy những hòn đá nhỏ dọc đường.
12 Quỳnh Ngọc gõ cửa: ” A Trần, đã tỉnh chưa?”
“Rồi” Bên trong truyền đến một âm thanh rầu rĩ
Quỳnh Ngọc đẩy cửa bước vào, thấy Trần Tuyệt ôm áo ngủ bằng gấm cuộn thành một đống ngồi trên giường
“A Trần, sao vậy? Không thoải mái sao? Hay là chưa tỉnh rượu?” Quỳnh Ngọc vội vàng mở cửa sổ ra
“Không, tỉnh rồi” Trần Tuyệt cắn ngón tay mình, từng chút từng chút một, cho đến khi máu bị ép chảy ra
“A Trần, ngươi sao thế?” Quỳnh Ngọc nhìn thấy điểm khác thường, kéo tay Trần Tuyệt ra, bắt y ngẩng đầu lên nhìn mình.
13 Cách Dao kéo Quỳnh Ngọc lặng yên rời khỏi Thần Thu các, về tới Ngọc Tiêu uyển.
Chỉ thấy Quỳnh Ngọc tức giận đến nghiến răng, thì thầm: “Thiếu gia rốt cuộc nổi điên cái gì, không phải chỉ là một người thiếp sao, còn khiến Nghị gia cùng A Trần bị đánh, hắn thật sự nổi điên rồi, trước kia chưa bao giờ như vậy.
14 Trần Tuyệt sau năm ngày vết thương mới khép miệng.
Đồng Vũ Thu sai người đưa tới loại thuốc mỡ tốt nhất, nói là có thể lưu thông máu, coi như thật tâm bồi thường.
15 Tứ công tử Tinh Thần dù sao cũng là người nhỏ tuổi nhất trong bốn người, huống chi tuy rằng y đã lớn như vậy, nhưng chưa từng bị ai đùa giỡn như thế bao giờ.
16 Đương nhật giai kỳ thước ngộ truyện, chí kim do tác đoạn tràng tiên.
Kiều thành hán chử tinh ba ngoại, nhân tại loan ca phượng vũ tiền.
Hoan tẫn dạ, biệt kinh niên, biệt đa hoan thiểu nại hà thiên.
17 Trần Tuyệt lẳng lặng nhìn Đồng Vũ Thu.
Tê tâm liệt phế gọi tên một người, ở trong đám người nghiêng ngả lảo đảo mà tìm kiếm, đẩy ngã một người lại một người, thân ảnh liêu xiêu tìm kiếm rồi tìm kiếm, tràn đầy lo lắng, tràn đầy sợ hãi.
18 Sau một trận phát tiết, Vương thiếu gia ném Trần Tuyệt ở một bên, tìm đến Tứ công tử Tinh Thần.
Mắt thấy Tinh Thần cũng sắp cũng bị lột y phục, Trần Tuyệt hoảng hốt, dùng hết khí lực đẩy Tinh Thần ra, đem mình ngã vào ngực Vương thiếu gia.
19 Trần Tuyệt lần này nằm suốt năm ngày.
Tác dụng của “Nhạ ý khiên quần tán” vẫn khiến y hỗn độn mê man, toàn thân vô lực, khi thì khô nóng không chịu nổi, phải chườm nước lạnh, khi thì lại như có ngàn vạn con kiến bò dưới da, phải để thầy thuốc châm cứu mới qua khỏi.
20 Đồng Vũ Thu thấy đau lòng.
Không có nguyên do, chỉ là trong tim đau đến điên cuồng.
Hắn bắt đầu lo được lo mất, mỗi đêm đều ôm Tứ công tử ngủ, nhưng sẽ luôn bừng tỉnh giữa chừng.