1 Trường Uyển là đại học nổi tiếng nhất T thị, không phải bởi vì nơi này có nhiều học sinh có thành tích nổi trội, mà trường học tại đây có nhiều thế lực vàng thau lẫn lộn, có thư sinh ngốc đầu, cũng có nhiều giai nhân tài hoa và dung mạo kiệt suất.
2 Nam sinh thu hồi móng vuốt khỏi Tỉnh Thiên Thu, ôm cánh tay giống tiểu lưu manh vui vẻ nhìn Tỉnh Thiên Thu cười. . . . .
Tỉnh Thiên Thu rốt cục nhớ lại, nam sinh này chính là buổi sáng thiếu chút nữa đem bóng rổ quăng đến trên mặt hắn.
3 Ngay tại lúc Tỉnh Thiên Thu muốn lên màn phía trước, tiểu học đệ lại vọt lại, thần tình đổ mồ hôi:” học trưởng không tốt, Người hợp tác Lị Lị ngày hôm qua chân bị thương, cho nên.
4 Đúng là bánh mì loại lớn mặt! Tỉnh Thiên Thu vô cùng bi ai nghĩ.
Tiêu Thịnh đã sớm chú ý tới Tỉnh Thiên Thu thất thường, lén lút ở mặt sau theo đã lâu, nhìn đến Tỉnh Thiên Thu vốn đã tái nhợt đến trắng bệch, mặt càng thêm mệt mỏi, khó mà tin được đây là bình thường chỉ cao khí ngang Tỉnh Thiên Thu.
5 Tỉnh Thiên Thu trong lòng một mảnh ai cũng không thể tới gần,một mảnh u ám. . . . .
Tiêu Thịnh vội vàng vội vội chạy tới phòng y tế, mở cửa vừa lúc cùng Tỉnh Thiên Thu cũng muốn mở cửa.
6 Tiêu Thịnh đợi trận đấu xong rồi liền vội vàng tìm kiếm thân ảnh người nọ. . . . . Lại phát hiện người sớm rời đi. Người phía sau cùng Tiêu Thịnh là đội hữu đi tới vỗ vai Tiêu Thịnh, thấy Tiêu Thịnh quay đầu giống ngày quỳ nở rộ, khuôn mặt nhìn y, nháy mắt nói: sao vậy là ngươi a! Ai.
7 Tựa hồ chuyện lần đó là một bước ngoặt chuyển tiếp, lần đó đến sau này, Tiêu Thịnh mặt dày cứ xuất hiện trước mặt Tỉnh Thiên Thu, cũng không có cảm nhận được trên người Tỉnh Thiên Thu phát ra hơi thở lạnh lùng ngăn chặn đám người tới gần.
8 “Thiên Thu” tiếng Âu Dương Ngôn vang lên.
“A, ta thật xấu hổ. . . . . Có điểm không tập trung”. Tỉnh Thiên Thu thật có lỗi cười.
“Gần nhất, vẫn đều rất ít nhìn đến ngươi, không có chuyện gì đi.
9 Giờ phút này ở trang Liễu Hạ Huệ, không phải nam nhân. . . . . .
Tiêu Thịnh thật sự là không nghĩ sẽ có một người vợ mê người, bộ dáng lại ngon miệng làm bao người xung quanh mơ ước.
10 “Sờ sờ nó được không, thật là khó chịu, Thiên Thu. ” Tiêu Thịnh càng thêm ôn nhu lấy lòng Tỉnh Thiên Thu, đem tay Tỉnh Thiên Thu để vào giữa quần lót chính mình, tay lạnh lẽo kề vào, Tiêu Thịnh liền thoải mái thở dài một tiếng, trong lúc đó lộ vẻ sung sướng, Tỉnh Thiên Thu nhìn biểu tình Tiêu Thịnh muốn cắt luôn cái mặt đáng giận này.
11 Sau sự thật kia thật tốt vài ngày, Tiêu Thịnh chờ mong những ngày ngọt ngào mật mật cùng người yêu, nhưng Tỉnh Thiên Thu biến mất làm phá tan mọi thứ.
12 ” Ngươi, Ngươi. . . . . Ngươi này. . . ” Luôn luôn mồm miệng lanh lợi,Tỉnh Thiên Thu đối mặt Tiêu Thịnh vô liêm sỉ, sức chiến đấu là không, lực phòng ngự là âm.
13 Hai người đều không có kinh nghiệm, nhìn Tỉnh Thiên Thu nhăn mày, cả người bởi vì đau đớn mà thân thể cuộn lại, ngay cả chính mình cũng không có dự đoán được cho dù làm trơn lâu như thế, chính mình vẫn đang sắp bị hút mất, Tiêu Thịnh lấy tay lau mồ hôi cho Tỉnh Thiên Thu,một bên nâng thân thể muốn rút về,lại lơ đãng ma xát tới nơi nào.
14 “Ngươi, phải ở trên người ta nằm úp sấp bao lâu? Nặng muốn chết, đi xuống cho ta. ” Tỉnh Thiên Thu mệt mỏi đưa một bàn tay đẩy nam nhân trên người, lại phát hiện Tiêu Thịnh thế nhưng đang ngủ, biến thành Tỉnh Thiên Thu dở khóc dở cười,tay nam nhân nằm trên va chạm vào trong ngực in rõ vân da, làn da màu đồng in lên những lớp mồ hôi của hai người không biết là ai, giống sương sớm chiếu vào cỏ xanh không có lúc nào là không ra lộ hơi thở khỏe mạnh, Tỉnh Thiên Thu nhẹ nhàng di chuyển thân thể, lúc đứng dậy nhất thời cảm nhận được thân thể giống bị xe lửa nghiền, cả người bị xé rách thành hai nửa.
15 Nhưng không có nghĩ đến Tiêu Thịnh không biết dùng thủ đoạn gì,cha mẹ Tiêu Thịnh thế nhưng một đêm không quay về. Mệt đến bất tỉnh,Tỉnh Thiên Thu cũng hoàn toàn quên chính mình không có quay về phòng ngủ, cảm giác ngủ thẳng đến giữa trưa bị hương khí nồng đậm làm tỉnh lại.
16 Vốn nên là ngọt ngào mật mật trong cuộc sống sau hôn nhân, chỉ sợ là chuyện tình lần trước chọc giận Tỉnh Thiên Thu, vài ngày vắng vẻ Tiêu Thịnh giống oán phụ trong thâm cung quay quanh ở cửa đối tiểu cây tiên nhân cầu khô héo, nhất thời thở dài.
17 Hai người ở thư viện phất tay cáo biệt, Tiêu Thịnh vẫn đang đứng ở tại chỗ, nhìn cái cây che khuất mặt, cho dù nhìn không tới lại có thể nhìn đến giống nhau.
18 Tỉnh Thiên Thu nghe vậy run một chút, không ra tiếng.
Tiêu Thịnh ven theo cái trán trơn bóng hôn xuống, khéo léo theo chóp mũi dài thẳng, cánh môi thơm mềm mại, đến hầu kết Tỉnh Thiên Thu, nhẹ nhàng mà hút lấy mà gặm cắn, đầu lưỡi ẩm ướt linh hoạt lén lút xung quanh, lập tức ở bên trái cái gáy lưu lại dấu vết, lại nhu thuận hướng bên kia, mang đến một trận run rẩy cùng đau đớn.
19 Cơ hồ là bị chỉnh một đêm, cũng có thể nói là nửa ban ngày hơn nữa một đêm. . . . . . Tỉnh Thiên Thu cảm giác thân tàn ý càng tàn, cho dù chính mình thét chói tai 【 ngươi đủ rồi đi.
20 Chân chính tiểu thụ ngồi phòng, hạ được phòng bếp, hầu hạ được lão công, đuổi đi tiểu ba. . . . . . .
Thế là, Tiêu Thịnh mỗi ngày canh giữ ở phòng học Tỉnh Thiên Thu chờ đợi người yêu, mang vẻ ngốc hề hề tươi cười nghênh đón Tỉnh Thiên Thu về nhà, đeo tạp dề bận rộn lục đục làm các loại món ăn có dinh dưỡng,thời điểm người vợ tức giận ăn nói khép nép mà đấm đấm chấn, cấp lão Phật gia thượng trà, ngay cả một ngày một đêm nại thao tình sự, cũng là đều bị bận tâm bởi chu đáo săn sóc cùng ôn nhu.