1 A Văn đang bận rộn luôn tay nhưng khóe mắt vẫn chú ý đối tượng ngồi ở góc quán mỳ vằn thắn nhà mình, một thực khách mặt đầy sát khí mặc *bố y màu đen.
2 A Văn nghe vậy thì thiếu điều quỳ xuống, vừa nghe cái tên thôi đã biết là loại hung ác a! Cố gắng giữ vững đầu gối đang run rẩy, đầu ngón tay túm lấy mép tạp dề.
3 Qua một lúc lâu, tâm trạng của A Văn đã bình ổn trở lại, hổ đại vương này cũng không nguy hiểm như trong phán đoán, y liền khởi động thân mình nhỏ tròn xoe, giẫm cái chân bé xíu lên đùi A Hổ, đứng tại chỗ lắc đầu, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn.
4 Một hôm sau giờ ngọ(sau 12h), A Hổ lén lẻn đến lấy giỏ trúc trước cửa nhà A Văn, chợt thấy một cái hũ nhỏ đậy kín nắp ở ngay giữa giỏ, đè trên một tờ giấy mỏng, A Hổ cầm giấy lên rồi mở ra xem, nhìn mấy dòng chữ thanh tú ngay ngắn, hắn chỉ biết được mỗi từ “Hổ”, thầm nghĩ chắc là viết cho ta, bèn vui vui sướng sướng đung đưa giỏ trúc lắc lư hũ nhỏ trở về núi.
5
A Hổ nhìn vào mắt A Văn bằng vẻ say mê, không kìm chế nổi lại tiến thêm một bước nhỏ, cầm tay A Văn đặt lên ngực mình, cúi đầu ghé sát vào cổ A Văn, đầu mũi giật giật khẽ ngửi, si ngốc nói:
“A Văn…Ngươi thật thơm…”
Lúc này thân thể của A Văn và A Hổ đã quá gần kề, khó khăn lắm A Văn mới đặt chóp mũi lên bả vai A Hổ được, cả người bị hơi nóng hừng hực toả ra từ lão hổ vây quanh, bên tai là những lời thì thào và hơi thở nồng cháy, đã vài lần khiến trái tim y suýt nhảy ra khỏi ***g ngực.
6
Ba người tạm thời im lặng, đều ngồi yên ăn hết cháo của mình, A Hổ lại không kìm được ham muốn hũ Thiên Hoa Nhưỡng trên bàn kia, mắt liếc tới lui vài lần, cuối cùng vẫn không nhịn được bèn dè dặt hỏi,
“A Văn, ta có thể uống không?”
A Văn nhìn người cao to đối diện đang chà tay cười gượng mà muốn bật cười, y với một tay lấy vò rượu, chụp lòng bàn tay lên, tháo nắp đậy ra, đặt trước mặt A Hổ, liếc hắn một cái, giả vờ giận,
“Cũng đã tặng ngươi rồi mà, hay còn muốn ta đút cho ngươi nữa phải không?”
Đầu óc A Hổ tỉnh táo ngay tức thì, hắn chạy đi lấy chén rượu sạch, đổ đầy chén cho mình, suy nghĩ vài giây, cũng rót cho A Văn một chén.
7 A Hổ lấy lại tinh thần rồi đứng dậy, trâm cốt ngọc bội và mấy thứ đồ gì đó rơi hết xuống đất, phát ra tiếng ‘leng keng lạch cạch’. Hắn lê bước đến bên cạnh A Văn, muốn ôm lấy bả vai y, lại sợ y tức giận, định nắm bàn tay nhỏ bé của y, thì sợ bị y phớt lờ, muốn nói mấy lời xuôi tai, bối rối lo lắng nghĩ nát óc cũng không ra được ý tưởng hay ho nào… Thế là tay chân luống cuống một hồi, chẳng biết phải làm sao mới có thể khiến người yêu vui vẻ.
8
“Về rồi đấy à?” A Hổ mới đẩy cửa ra, đã thấy người mình luôn nghĩ tới chỉ khoác mỗi áo ngoài mỏng manh, đang ngồi sau ánh nến.
“A, A Văn… Sao ngươi không ngủ,” A Hổ vội vàng đóng cửa, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của A Văn, kéo y lên giường, “Ngồi ở chỗ đó làm gì, lạnh hết cả rồi.
9 Đợi hai người cùng tỉnh giấc, mặt trời đã lên cao rồi. A Văn nép cả đầu vào ***g ngực A Hổ, vừa mở mắt đã thấy cơ thể ngăm đen rắn chắc, y sợ tới mức giật mình ngẩng đầu, đúng lúc đỉnh đầu đập vào cằm A Hổ.
10 A Văn về đến nhà thì giận dỗi nằm ì trên giường quay đầu vào trong, dù A Hổ có nói xin lỗi lại trấn an hồi lâu cũng chẳng thèm đếm xỉa. A Hổ gãi gãi đầu, cũng hiểu ban nãy hơi quá trớn, hắn ảo não loay hoay nhóm bếp lò, tận dụng cơm thừa buổi trưa, thái chút thịt ức gà, thả nhiều rau diếp thái nhỏ, hầm một nồi cháo gà thái sợi nấu với rau xanh.
11 Ngày thứ hai gần tới giữa trưa, A Văn bị cơn đói đánh thức, mặc quần áo lót rồi khoác thêm áo dài mới xuống giường, trong phòng vẫn phảng phất mùi hoan ái, A Văn cúi đầu xấu hổ một hồi, sau đó quay lại lườm kẻ đang nằm ngủ chổng vó trên giường, y cất bước đi mở cửa sổ.