1 Hồng Kông, thành phố được mệnh danh là “hòn ngọc phương Đông” đang rộng mở chào đón tôi.
Tôi vừa bước chân vào biệt thự của Vinh gia, đã thấy cha con nhà Vinh đứng chờ sẵn ở cửa.
2 Tỉnh lại, nghe được cả tiếng chim hót.
Ai ai cũng nói Hồng Kông là thành phố xi măng cốt thép, chim chóc, hoa hoét, côn trùng hay cá đều đã biến mất hết.
3 Giờ phút này nắng hè ngoài cửa sổ, tự dưng cực kỳ chói chang.
Tôi bị hắn dòm chằm chằm, lại bỗng thấy rét buốt, bấy giờ mới thấm thía điều hoà Vinh gia mở lớn thật sự.
4 Hiệu suất của ba thật là không có gì để mà phàn nàn. Hôm sau vừa đến công ty đã gặp ngay một bóng khách quý ở sẵn trong phòng, không hề xa lạ.
Quả nhiên là một thành viên Hội đồng quản trị khác của Vinh thị, cũng là một ông bác khác của tôi.
5 “Tôi đến làm gì?” Dữ Đình gay gắt hỏi lại.
Hắn vỗ vỗ cái giường tôi đã tự mình sửa sang, cười lạnh tiếp, “Cậu cho rằng tôi và cậu đến đây để làm gì? Đương nhiên là nếm thử mùi vị tên lẳng lơ nhà cậu rồi.
6 Vội vàng khoác tạm chiếc áo khoác ngoài phủ lên bộ đồ ngủ, bước chân tôi như lửa đốt chạy nhanh trên đường lớn đến công ty Vinh thị.
Sợ có ai để ý đến sắc mặt tái nhợt của tôi, dọc chặng đường tôi cúi gằm mặt xuống đất.
7 Thứ có thể tán thưởng duy nhất là sân bay Hồng Kông quả lớn thật, chuyến bay nhiều vô số kể.
Tôi trực tiếp mua một vé có thể bay về Pháp nhanh nhất.
8 Nếu là tác chiến, dĩ nhiên tham gia toàn bộ nhân lực.
Ông già trấn giữ đại bản doanh ở công ty, còn tôi rục rịch bên vũ hội.
Yến hội đêm nay được tổ chức ở một căn biệt thự nằm ở ngoại ô.
9 Trải qua biến cố lần này, tôi không dám tự tiện tham gia tiệc rượu nữa.
Thế mới biết mình vô dụng đến tận cỡ này đây.
Nếu nói đến âm mưu thương trường, thủ đoạn làm ăn của Dữ Tương bản thân tôi đã được lĩnh giáo, sao có thể là đối thủ của anh ta chứ, chỉ có thể dựa dẫm vào mấy chục năm kinh nghiệm của ba, may ra ép được anh ta khoảng ba phần.
10 Tôi không có thiệp mời, chỉ có thể mặc bộ quần áo đẹp nhất đứng chộn rộn bên ngoài biệt thự của Nello.
Nhà phú quý, người hầu đương nhiên cũng phát ra quý khí.
11 Vì sao lại ra nông nỗi này?
Suốt chặng đường tôi không ngừng đổi xe, cứ xe chạy đường dài xong, lại chuyển sang đi tàu.
Bản thân cũng không biết muốn đi đâu, cũng không biết đã đặt chân đến những miền xứ nào nữa.
12 Úp hai tay che kín đôi mắt, như thể che giấu cả điều khiến tâm hồn mình thật phiền muộn.
Tôi cố gắng áo chế tâm tình của chính mình.
Miễn cưỡng ổn ổn trở lại, một lần nữa ngẩng lên, không ngờ rằng đất trời đã không còn nhuộm màu sắc cũ.
13 Tôi nghĩ Dữ Tương sẽ phô diễn cái bá quyền của anh ta.
Thế nhưng, anh ta chỉ cười một cách ảm đạm, rời khỏi phòng.
Trong lòng tôi chua chát, nằm trên giường nghiêng người nôn khan, lại chẳng nôn ra được tí gì.
14 Lần một lần làm tình “theo phương thích tôi thích”.
Lại nằm vài ngày.
Có thi thoảng Dữ Tương trông coi bên giường tôi, hàng mi đen dày hấp háy, chỉ mong cơ thể tôi chóng khoẻ lại.
15 Khi tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, có lẽ bởi di chứng của mũi kim trước đó, tôi có hơi chút váng đầu.
Tẻ nhạt nhìn ra xung quanh, rồi khoác áo ngủ ngồi bên cửa sổ.
16 Tôi cũng không phải hoàn toàn không có tự do.
Dữ Tương vẫn cho phép tôi đi đi về khách sạn hoặc nhà hàng, toàn nơi cao cấp, chỉ cần có Chu Hằng tháp tùng theo lẫn đầy đủ cả đám vệ sĩ.
17 Vẻ kinh hoàng của Chu Hằng vừa biểu hiện liền lập tức tiêu tán.
Hắn nghiêm mặt nói, “Ngài Vinh đặt lòng tín nhiệm nơi tôi. ”
“Ồ đúng rồi, Vinh Dữ Tương mà không tín nhiệm anh thì sao lại phái anh để mắt tôi cơ chứ?” Tôi gật gù.
18 “Sinh Sinh, em yêu anh sao?” Bên tai nghe được thứ thanh âm quen thuộc trầm thấp.
Tôi quay đầu lại, trong làn nắng tươi sáng, là Dữ Tương. Nụ cười hiền lành, bờ mi anh tuấn.
19 Sáng sớm truyền đến tiếng chim hót, lại mở không nổi mắt ra.
Cả người mơ mơ màng màng, ẩn ẩn thấy trước mắt vài bóng người bận rộn nào đó.
Toàn thân một chút khí lực cũng hư vô.
20 Suốt quãng thời gian nằm viện, ngay cả ba mẹ cũng không thấy tới thăm, tôi nghĩ, có lẽ họ căn bản không biết tôi vào bệnh viện.
Một tay che trời, Vinh Dữ Tương là bản lĩnh hạng nhất như thế.