1
Khi Lý Uyên nhặt được Diệp Thanh Ca ở ven đường thì Diệp Thanh Ca đang cầm kim nguyên bảo chơi điệp la hán [1].
[1] Điệp la hán: chồng người, hiểu đơn giản là lấy kim nguyên bảo xếp thành chồng.
2
Sợ tiểu thiếu gia gặp phải phôi nhân, Lý Uyên mang người đi.
Lý Uyên: Ngươi là thiếu gia nhà ai, để ta đưa ngươi về.
Diệp Thanh Ca bĩu môi: Không nói cho ngươi.
3
Vì vậy, từ nay về sau trên con đường này có một đôi tổ hợp một lớn một nhỏ.
Thiếu niên thiên sách tuấn tú cao gầy, sau lưng mang trường thương, trong tay bế một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài.
4
Diệp Thanh Ca ngữ trọng tâm trường: Ngươi phải ăn nhiều thịt, nhiều cơm.
Lý Uyên giơ giơ cái chén không lên: Ăn ba chén rồi.
Diệp Thanh Ca lão khí hoành thu (ông cụ non): Ba chén làm sao mà đủ được, ngươi đang trong thời gian trường thân tử (trường: dài, thân tử: cơ thể).
5
Lý Uyên luyện thương pháp trong viện, Diệp Thanh Ca nâng cằm ngồi ở gốc cây xem: Ngươi phải luyện võ thật giỏi, sau này phải bảo hộ ta.
Lý Uyên buồn cười: Trường thương này của ta, để bảo hộ Đại Đường.
6
Hôm đó, Lý Uyên cũng ôm tiểu thiếu gia tản bộ trên đường như thường ngày.
Đột nhiên Diệp Thanh Ca vùi mặt vào trong ngực Lý Uyên: Ngươi… ngươi nhanh tìm một chỗ trốn đi.
7 Chớp mắt một cái, đã trôi qua mười năm. .
8
Lý Uyên gặp phải đệ tử Tàng Kiếm kia ở Cửu Cung Kỳ Cốc.
Không biết là đệ tử Tàng Kiếm kia có bệnh gì, cứ đuổi theo đánh Lý Uyên, từ đông đuổi tới tây, từ nam đuổi ra bắc.
9
Lý Uyên tránh một chút lại không tránh được: Buông ra!
Thanh âm đệ tử Tàng Kiếm có chút nghẹn ngào: Không buông, bản thiếu gia cứ vui vẻ ôm ngươi thế đấy.
10
Mặt Lý Uyên đỏ lên: Ngươi làm gì vậy?
Mặt Diệp Thanh Ca cũng đỏ: Hôn ngươi, hỏi cái gì mà hỏi.
Lý Uyên: Hắc, ngươi đúng là tiểu bất điểm nhi.
11
Diệp Thanh Ca: Hoàng trúc thảo ở đây của các ngươi, bản thiếu gia bao hết.
Tự liêu (thức ăn gia súc) thương nhân: Được!
Lý Uyên vỗ vỗ Lục Ly Thông bên cạnh: Ta có một con ngựa thôi, ăn không hết nhiều thế đâu.
12
Diệp Thanh Ca bị Lý Uyên theo sau mông cứ gọi tức phụ ơi tức phụ à, trong lòng cũng rất khó hiểu.
Năm đó Lý Uyên mới mười mấy tuổi, mắt ngọc mày ngài mặt như quan ngọc, tuấn tú vô cùng.