1 Lão sư trên bục giảng thu hồi sách giáo khoa, chậm chậm nói: “Tiết học này kết thúc tại đây, tiết sau mọi người phải hảo hảo ôn tập, tan học…”
“Cảm ơn Tạ lão sư.
2 Phòng học khối tám năm hai to như vậy chỉ có hai mươi bảy học sinh, người so với lớp khác thiếu gần một nửa. Hơn nữa tối quỷ dị chính là, khối này tuyệt đối là khối của hòa thượng! Bên trong nửa nữ sinh cũng không có!
Quảng Vĩ Đông mờ mịt nhìn lão sư môn Anh ở trên bục giảng thao thao bất tuyệt, thật sự không hiểu giờ phút này mình vì cái gì lại ngồi ở chỗ này.
3 “Ách. . . ” Quảng Vĩ Đông hoang mang dừng lại, Đại tiểu thư này cư nhiên biết tên của mình?
Ngô Khởi Đình hai tay vòng trước ngực, khinh thường mà liếc y.
4 Bộ phim đang chiếu trên màn ảnh to lớn, đại người máy 3D hợp thành một cánh tay, đem máy bay chiến đấu trước mặt ném đi, tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc từ màn ảnh truyền đến.
5 Tất cả cái gì màu trắng, đều phải tránh xa, bằng không, sẽ vô cùng xui xẻo. . . . . .
Ô tô màu trắng, vằn trắng, mô hình người máy màu trắng, cùng với câu nói quỷ dị, bỗng nhiên hiện về trong não, đúng rồi, y hôm nay còn mặc áo sơmi trắng!
Chẳng lẽ mình bắt đầu gặp xui?? Không phải chứ y còn không chưa tư chuẩn bị tinh thần aQuảng Vĩ Đông đột nhiên mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là cái trần nhà màu trắng.
6 Quảng Vĩ Đông bỗng nhiên mở mắt ——
Một ngày đêm xui xẻo đã khiến thể xác và tinh thần của y bị ăn mòn, thật vất vả mới có thể hưởng thụ trong ổ chăn ấm áp, nhưng vật thể kề sát ở bên môi lại làm cho y tỉnh lại.
7 Trong gian phòng vừa đen kịt lại vừa vắng vẻ, hai người chỉ nghe thấy âm thanh hô hấp của nhau. Một lúc lâu sau, tiếng nói trầm thấp của Lý Dục Phong vang lên: “Tôi thực sự là may mắn.
8 Lí Dục Phong gõ gõ cửa, đợi trong chốc lát, nửa điểm đáp lại cũng không có, hắn dứt khóat tự mình mở cửa đi vào.
Vừa vào cửa, chợt nghe tiếng nổ mạnh từ trong TV phát ra.
9 Rạp hát lớn tráng lệ giờ phút này bao phủ trong không gian tối đen, trên sân khấu trang trí xa hoa đặc biệt thêm một chút hào quang, nữ nhân mặc lễ phục cung đình Tây Âu màu đen đầu đội vương miện, dưới bài nhạc hùng hậu cất vọng hát vang.
10 Quảng Vĩ Đông lấy menu, có điểm luống cuống mà nhìn về phía Lý Dục Phong, người sau đối y gật gật đầu.
“Vậy để tôi gọi. ”
Sao việc chủ đạo này lại dừng trên người ” Tiểu nhân vật” như cậu vậy chứ? Quảng Vĩ Đông có điểm mờ mịt, bất quá vẫn là thuận theo mà mở menu ra.
11 Ba! Ba! Hai âm thanh thanh thúy vang lên, Quảng Vĩ Đông hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn hai cổ tay mình bị vòng da trói chặt cố định trên giường. Loại tình huống này y đã từng gặp qua, lúc này y còn có thể thoát sao?
“Uy… Có g ì hảo hảo nói chuyện…” Quảng Vĩ Đông nằm trên giường lòng bàn chân bắt đầu phát lạnh.
12 Cửa xe mở, Quảng Vĩ Đông cầm một bao công văn bước ra, chưa đi tới vài bước, đầu gối y bởi vì một trận như nhũn ra suýt nữa thì đã té ngã.
“Vĩ Đông!” Lý Dục Phong xuống xe sau liền đỡ lấy y.
13 “Anh tin tôi đi, bà lão kia thật rất chuẩn. ”
“Tôi đối với cái đó không có hứng thú. ”
“Đi xem một lần thôi, lại không tốn nhiều tiền. Nếu không lúc trước nghe bà ấy đoán số, tôi cũng không thể gặp lại mà ở bên anh.