1 Vương Hạnh, tự Vĩnh Niên, là người Lạc Dương. Lúc sinh ra thì trời bỗng xảy ra chuyện lạ kỳ. Tất cả cây hạnh trong phạm vi 1 trăm dặm quanh phủ đều nở rộ lên cả.
2 Ba ngày sau, quả nhiên Hồ sinh đúng hẹn mà đến. Vĩnh Niên rất vui sướng. Từ đó mỗi khi hoàng hôn, hai người đều có hẹn ước, uống rượu bình thơ, tâm tình thế sự, rất khoái hoạt vui vẻ.
3 Lại nói, Hồ sinh đã thần ko biết, quỷ ko hay đem đại thần trả về thần vực gần đó. Sau đó liền cuống quít về lại nhà của Vĩnh Niên. Y chẳng nói gì cả mà bắt đầu thi triển phép thuật, biến đổi toàn bộ ngôi nhà đó.
4 “Mẫn, Mẫn nhi, chúng ta mau chạy đi. ” Vĩnh Niên chỉ có thể nghĩ ra cách tạm thời đó thôi. Mạo phạm thái tuế quả thật là khủng kiếp lắm ah. Ko biết thái tuế sẽ xử trí hai cha con bọn họ sao nữa.
5 “Hiền đệ…” Hồ sinh quay đầu, mắt ánh lên sáng ngời: “Giao Mẫn nhi cho ta. ”
Một đôi bàn tay to lớn liền chộp tới. Vĩnh Niên đương nhiên kiên quyết không chịu buông tay, mắt tràn ngập khó hiểu: “Hồ huynh, huynh làm gì thế?!”
“Hiền đệ, mau buông tay! Nếu ko chúng ta ai cũng ko thể – rời khỏi chỗ này được!” Hồ sinh mắt thấy ác thú đang đến gần thì nóng nảy.
6 Lúc Vĩnh Niên tỉnh lại, thì phát hiện ra mình đang ở 1 chỗ lạ lẫm, tối đến độ giơ bàn tay ra cũng ko thấy được ngón. Vết thương trên người hắn đã thuyên giảm.
7 Vầng thái dương ấm áp khiến Vĩnh Niên tỉnh lại. Hắn cảm thấy dường như đã trải qua mấy kiếp rồi. Tinh thần vận chưa khôi phục được, phải ngu ngơ 1 lúc lâu mới có thể phát hiện nơi này ko phải là địa phương của mình.
8 “Cha, nương, hai người đang làm gì thế?”
Một đôi mắt to trong suốt đang ngập tràn tò mò. Mẫn nhi ngủ ở bên cạnh không biết đã thức từ khi nào.
Khoái cảm của Vĩnh Niên đang trên tận trời cao bỗng rơi thẳng xuống.
9 Thân thể không ngừng rơi xuống, càng lúc càng rời xa ánh sáng, rời xa đám đông. Xung quanh tối đen không một tiếng động, sâu không thấy đáy. Gió ù ù rít gào bên tai, quần áo bị cuốn mạnh vang lên tiếng phần phật.
10 Trên đường minh phủ, hai bóng người cùng thành một đôi. Lúc này Hạng Bàn bước chậm lại, không đi song song với Vĩnh Niên nữa.
Vĩnh Niên vừa đi vừa nhìn lén nhìn Hạng Bàn, chẳng có chung chuyện gì để nói.
11 Vĩnh Niên bước từng bước trở về, càng gần nhà thì chân càng nặng nề, đầu đầy phiền não khi phải đối mặt với Hạng Bàn. Gãi gãi đầu, dù nghĩ gì cũng hóa thành bộ mặt Hạng Bàn đang giận xanh xám cả lên.
12 “Đại thần, như vậy là xong rồi!”
Thấy bóng dáng của Vĩnh Niên đã rời xa, hai quỷ đang nằm dưới đất như không có việc gì liền đứng lên, quỳ xuống nói với khoảng không trước mặt.
13 “Ngươi không phát hiện sao, ngươi không hề gọi tên của ta. Mà Hạng Bàn luôn gọi ta là Vĩnh Niên. Chỉ khi cực kỳ thân thiết với ai mới có thể gọi tên của người đó mà thôi.
14 Dưới chân mây trắng bồng bềnh, chẳng biết thiên mã đã bay cao bao nhiêu, Vĩnh Niên loáng thoáng thấy lạnh. Hắn kéo sát xiêm y lại, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của hai người.
15 Một năm sau.
Từ trong mơ tỉnh lại liền thấy cạnh bên là hai cái hỏa lò, một lớn một nhỏ. Kẻ lớn thì bá đạo ôm chặt lấy hắn khiến chẳng thể động đậy được gì cả, thằng bé lại nằm trong vòng tay, gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng, cái miệng xinh xắn đang mấp máy, tay nắm chặt lại không biết là đang mơ thấy gì.
16 Có loài chim gọi là Đỗ Quyên, tự nó cũng không biết xây tổ cho mình, nên phải đẻ trứng và ổ của loài khác, để những con chim xa lạ kia ấp giúp mình. Chim Đỗ Quyên con nở ra, đầu tiên là quấn chặt lấy dưỡng mẫu dù chết cũng không rời, sau lại độc chiếm tất cả tình yêu của mẹ, hưởng thụ toàn bộ chất dinh dưỡng, mãi đến khi cứng cáp chắp cánh bay xa.
17 Ta là một thượng đẳng hồn. Theo ngôn ngữ thông dụng của địa phủ mà diễn lại thì tương lai ta không dầu thai dòng đế vương thì cũng phải là gia tộc tương đương, hay là trở thành hài tử của thần ma quỷ quái.