Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mộng Hồi Tàn Cận

Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 28
Chương mới nhất: Chương 28: Phiên Ngoại
Cập nhật cuối: 8 năm trước
Thể loại: hiện đại,kinh điển ngược văn, 1×1, tra công, ngược thân ngược tâm, BEEditor: Lệ Cung ChủHắn nhìn mọi vật xung quanh không rõ ràng - hắn thấy một người con trai ngồi bên góc tường đã cũ có nhiều bông tuyết rơi đầy, ánh sáng của điện thoại tắt dần, nhưng cũng không tắt đi những lời nhắn thoại của người nhắn để lại.

Danh sách chương Mộng Hồi Tàn Cận


Chương 1

1 Rốt cuộc vẫn rơi vào trong tay của anh.

Luôn hết lòng che chở tôi, rồi sau đó vứt bỏ tôi không thương tiếc, muốn tôi cút ra khỏi thế giới của anh, tới tới lui lui, cũng chẳng biết đã bao nhiêu lần.


Loading...

Chương 2

2 Dương Diệp quả thực chăm sóc tôi, tuy rằng không phải tự bản thân thực hiện, bất quá cũng có thể xem như trong lòng anh có một góc nhỏ cho tôi, tôi của những ngày đầu tiên chỉ có thể nói một vài từ ngữ đơn giản, thật là một sự mỉa mai, trên đời này có khối người ăn học đầy đủ, vì sao anh lại nhặt được một đứa trẻ còn chưa từng được học qua tiểu học như tôi cơ chứ.


Chương 3

3 Dương Diệp dùng sức ném phịch tôi xuống giường, ót đụng vào tượng điêu khắc gỗ đầu giường làm tôi đau đớn kêu lên, trước mắt mơ mơ hồ hồ, Dương Diệp thân hình cường tráng đè tôi xuống, thân thể yếu ớt căn bản không thể chống cự, cơn đau đớn sau ót vẫn chưa biến mất, quần áo trên người bị thô bạo xé rách, tôi sợ hãi che lại thân thể lõa lồ, đột nhiên một bàn tay hung tàn tát vào mặt tôi, miệng lập tức trào ra mùi máu nồng đậm.


Chương 4

4 Ngồi ở bên rèm che phía trước cửa sổ, xuyên qua khe hở nhìn phong cảnh xinh đẹp bên ngoài, Dương gia tọa lạc trên một bãi cỏ xanh mơn mởn, rộng lớn đến nỗi nhìn không tới cuối.


Chương 5

5 Trước mắt chỉ có tinh khiết đen cùng thuần trắng, từng hạt tuyết trắng xóa phát sáng nhàn nhạt tựa như sợi bông rơi đầy ngã tư đường đông nghìn nghịt người, ánh ra một mảnh cô đơn lạnh lẽo, Dương Diệp dừng xe đứng ở giữa đường, Hàn Viên cùng Lam Ninh Hiên cũng xuống xe đi tới, Dương Diệp đưa tay khoát lên trên vai tôi, trong nháy mắt, tôi nhận ra bàn tay Dương Diệp so với những bông tuyết đang rơi quanh mình còn làm tôi cảm thấy lạnh giá hơn.


Chương 6

6 Tôi ôm tiểu Cận nhi vào trong lòng, phát hiện Cận nhi lại nhẹ giống như lúc mới đầu tôi nhặt được cậu ở phố cũ, tôi mơn trớn đôi gò má đã lạnh như băng tuyết, cảm thụ xúc cảm lành lạnh kia, không có một tia ấm áp của con người.


Chương 7

7 Đêm đó, Dương Diệp ôm tôi toàn thân trần trụi trở về nhà chính, cô gái kia vẫn ở trong phòng nhưng vẻ mặt đáng sợ đến nỗi tôi ngay cả dũng khí từ trước ngực Dương Diệp ngẩng đầu nhìn cô ta cũng chẳng dám, chỉ có thể lui thân mình nghe tiếng giày cao gót hậm hực bỏ đi, Dương Diệp đặt tôi lên giường, nhưng rồi tôi chợt nhận ra bài bố cả giường cùng phòng đều không còn giống trước đây nữa.


Chương 8

8 “Phải làm sao, tiểu Cận nhi hẳn là rất rõ ràng. ”

Tôi quay đầu nhìn qua, đám bảo vệ đã lui hết ra ngoài cửa, chỉ còn nam nhân nằm trên mặt đất thoi thóp thở, cùng với Dương Diệp đang dùng một đôi mắt màu đỏ nhìn tôi, trong đôi mắt đó chứa đầy sự đáng sợ làm cho tôi chậm rãi đem tầm mắt quay về trên áo ngủ của mình, cởi bỏ từng khuy áo, chỉ trong chốc lát, quần áo trên người thuận theo da thịt tuyết trắng trượt xuống, Dương Diệp kéo tôi đến giữa hai chân anh, tôi cũng ngoan ngoãn cởi bỏ quần mình ra, trong miệng không ngừng phun ra nuốt vào côn thịt thô to trầm trọng dù cho cổ họng tôi đã đau nhứt khó chịu đến mức sắp không thể chịu đựng được nữa.


Chương 9

9 Dương Diệp nhìn chằm chằm cái thẻ nhớ màu đen, đó là do Hàn Viên sai người mang đến, anh thậm chí có thể tưởng tượng nội dung bên trong như thế nào, nhiều lắm cũng chỉ là Cận nhi bị Hàn Viên tra tấn.


Chương 10

10 Hé mở mi mắt trầm trọng, khóe mắt khô héo làm cho tôi hoài nghi nước mắt có phải hay không cứ thế dễ dàng hong khô, đưa tay muốn xoa bóp hốc mắt cực độ đau xót nhưng làm tác động đến vết thương mà Hàn Viên cuồng bạo lưu lại.


Chương 11

11 Tôi nhớ rõ trong sách từng có một câu nói, thông thường những người có vẻ giàu có thì thường là những người nghèo khó, lúc ấy tôi cũng không hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này, tôi hỏi Ngải Nhi, cô ấy điềm đạm cầm tay tôi vô cùng dịu dàng.


Chương 12

12 “Dương tiên sinh, đây là khế ước đất đai cùng nhà cửa của ngài. ”

Anh cầm lấy khế ước trong túi nhìn kỹ, sau khi xác nhận mình không hề lầm, liền bảo người đàn ông đưa đến văn kiện lui ra.


Chương 13

13 “Tiểu Cận nhi, tỉnh dậy đi. ”

Bàn tay to lớn ấm áp nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt đang ngủ say của tôi gọi tôi tỉnh lại.

“Quản gia đã chuẩn bị bữa sáng, chúng ta xuống ăn đi.


Chương 14

14 Ngải Nhi ngày hôm sau liền tới nhà mới thăm tôi, Lam Ninh Hiên cũng cùng đến, lúc Ngải Nhi cao hứng phấn chấn vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn, Lam Ninh Hiên ngồi vào bên cạnh tôi, “Tôi không nói cho Ngải nhi biết tình trạng sức khỏe của cậu, nếu cô ấy biết, có lẽ sẽ đi tìm Dương Diệp tranh cãi một trận.


Chương 15

15 Sau nụ hôn nhẹ nhàng tựa lông chim, Hàn Viên lại giống như phát điên đè tôi ngã xuống đất, tuy rằng thân hình Hàn Viên không cao lớn bằng Dương Diệp, nhưng Dương Diệp vì sợ ép tôi thở không nổi nên có chút chừng mực, còn Hàn Viên có lẽ trước khi làm nhục tôi thì tôi có thể đã bị hắn đè chết.


Chương 16

16 Ninh Hiên sai người đưa tới một văn kiện để ở trên bàn làm việc, là kết quả xét nghiệm của Cận nhi, Dương Diệp nhìn chằm chằm miệng túi đã mở ra, giống như lời của Ninh Hiên, chỉ bị bệnh dạ dày xuất huyết, ngoài ra thân thể cậu ấy không có gì khác thường.


Chương 17

17 Xuống xe, trong ngoài căn nhà đều tối đen như mực, tôi vừa sợ vừa hoảng, tôi rất sợ khi tôi đi vào sẽ nhìn thấy thi thể Cận nhi đã không còn hơi ấm.

Tôi bước vào cánh cửa không khóa, mùi máu tươi nồng nặc quẩn quanh trong không khí, tôi dựa theo trí nhớ đi đến chỗ công tắc đèn, ‘tách’ một tiếng, trong phòng lập tức sáng ngời lên.


Chương 18

18 “Đừng thử thách tính nhẫn nại của tôi, Ninh Hiên. ” Dương Diệp sắc mặt hết sức khó coi, khuôn mặt tuấn mỹ luôn mang theo giả ý ôn nhu chỉ còn lại lo lắng cùng bàng hoàng, “Báo cáo tôi đưa cho anh, thật sự không phải viết như thế.


Chương 19

19 Dương Diệp biết tôi sống chết không chịu gặp anh, cho nên anh mỗi khi đến bệnh viện chỉ đừng ở ngoài cửa lưỡng lự đợi, tôi không biết anh lần này kiên trì vì cái gì, tôi chỉ biết, vào lúc này, anh căn bản không nên tới.


Chương 20

20 “Có chuyện gì sao?”

Ngải Nhi mở ra bức rèm màu lam, thấy tôi ngẩn ngơ xuất thần nhìn ngoài cửa sổ đến mức ngay cả ánh mặt trời tươi sáng bên ngoài chiếu vào trên mặt cũng không tránh đi, thuận miệng nói.


Loading...