1
Ốc tiêu thạch hạ Hắc Thằng Ngục. Thường niệm cửu thiên hương tuyết hoa]
[Trong tầng đá ngầm dưới Hắc Thằng Ngục, mỗi ngày nhung nhớ hương tuyết hoa nơi chín tầng trời]
Địa phủ Diêm La, chúa tể Hắc Thằng đại địa ngục, bút phán thương sinh nghiệt, nhưng trong mắt thiên nhân, bất quá cũng chỉ là một Quỷ Tiên nhỏ bé, một tiểu lại (lại – chức vụ không có phẩm cấp)cực nhỏ, cuộc ngẫu ngộ dưới tàng lê hoa, khiến y phóng túng tâm tư đi tưởng niệm, tặng Mặc Hoắc, trà vong xuyên, rõ ràng biết trong lòng sát tinh đó sớm đã có người khác, vẫn như vậy, vô oán, vô hối, trên Nguyệt Kính Đài* suốt trăm năm, thấy rõ tâm của mình, lại trảm không đứt đoạn nghiệt duyên này…
Dao trì kim liên phi sa lạc, ác Diệu triển hình nhiếp bách tiên.
2
[Ốc tiêu thạch hạ Hắc Thằng ngục, thường niệm cửu thiên hương tuyết hoa]
[Dưới tầng đá ngầm nơi Hắc Thằng ngục, vẫn nhớ hương tuyết hoa nơi chín tầng trời]
—–
Y tư chưởng Địa vực đệ tam điện, nằm ở đại hải chi để, dưới tầng đá ngầm hướng Đông Nam.
3
[Dao trì kim liên phi sa lạc
Ác Diệu triển hình nhiếp bách tiên. ]
—–
Bên cạnh dao trì, mấy trăm năm cũng không có bao nhiêu dịp thần tiên các lộ tụ tập dưới một mái nhà, náo nhiệt vang trời, dao trì ngàn năm an tĩnh tường hòa nhất thời trở nên giống hội chùa chốn thế gian.
4
Trà hương miểu miểu lục trúc thú, Diêm La điện hậu tịnh thất u]
—-
Tin tưởng vô luận tiếp qua ngàn năm vạn năm, y cũng sẽ không quên một màn đã chứng kiến nơi tiền điện.
5
[Ôn trì noãn dụ tẩy sát nghiệt, vong xuyên thủy lãnh tác hậu thang]
—
Sau mấy trăm năm, vị Phá Quân tinh quân – một trong tam sát tinh bầu trời liền thành khách quen của địa ngục đệ tam điện.
6
Mặc Hoắc tặng biệt nhạ họa đoan, Phá Quân nhất nộ hủy diêm điện
[Mặc Hoắc tiễn đưa gây rắc rối, Phá Quân giân dữ hủy diêm điện]
—
Dưới Hắc Thằng đại địa ngục có mười sáu tiểu ngục quay quanh.
7
Nghiệt Kính Thai thượng nghiệp vô ẩn, thiên niên tình túy nhưng vị tỉnh
[Trên Nghiệt Kính Đài không thể che giấu nghiệp, ngàn năm say tình vẫn chưa tỉnh]
—–
Phá Quân tinh đại náo Hắc Thằng đại địa ngục, đánh sập Diêm La điện, việc này vốn không phải nhỏ.
8
Vân thường khốn hạ kiến mị sắc, mẫu đơn hoa hạ quỷ phong lưu
(Vân thường rơi xuống thấy mị màu, quỷ phong lưu dưới mẫu đơn hoa)
—-
“Tụ hồn đăng?”
Tống Đế Vương nghe vậy không khỏi giật mình, nhíu mày nói, “Tiểu thần nhớ rõ từng cùng tinh quân nói qua, tụ hồn đăng này vốn là thần vật trấn điện ta, không phải vật tầm thường, sao có thể dễ dàng cho mượn?”
Nói đến tụ hồn đăng, tuy không phải thượng cổ thần vật, nhưng lại có kỳ năng.
9 Dẫu rằng Diêu Quang có pháp lực cao, nhưng bất quá chỉ là một thiếu niên không hiểu tình sự, giống như Tống Đế Vương nhìn quen thiên ác dục niệm thế gian, chỉ trong chốc lát, đã khiến thiếu niên tinh quân thở dốc nan bình, khố hạ lại nhất trụ kình thiên.
10
Quỷ Vương dẫn tính loạn âm dương, nhân quả luân hồi trái tự tiêu
—-
Đi một hồi không mất bao nhiêu công phu. Tống Đế Vương mang tụ hồn đăng trở về địa phủ, chưa kịp rời âm dương đạo, đột nhiên trước mắt hỗn độn vặn vẹo, âm hồn trên đường đều chạy xa ba thước, không dám tới gần, từ trong hỗn độn có một người bước ra, thân mặc mãng bào (mãng đào là lễ phục của quan lại thời xưa), pháp tướng dữ tợn, đúng là đứng đầu đại phủ, hắc kiểm Diêm Quân (hắc kiểm = mặt đen).
11
Thất phách ly tán hình hài diệt, tầm dữ bất tầm nhất niệm gian
[Bảy phách ly tán hình hài diệt, tìm hay không tìm chỉ bởi một ý niệm]
—–
Diêu Quang cảm thấy nội tâm lãnh triệt trước đó hoàn toàn tiêu thất, thay vào đó là một loại mệt mỏi, hắn cảm thấy mình rõ ràng mở mắt, nhưng lại không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì, cảm giác mệt mỏi nặng nề thổi quét lên thân thể, nhưng trong lòng hắn, luôn nhớ có một việc vẫn chưa xong.
12
Bồng song kiến trúc ốc linh lung, âm tào nhất biệt phàm trần ngộ
—–
Lời của y vẫn như trước, cho dù có muốn hay không, cũng không cần hiếp bức cường bách, lại làm cho người ta không thể tàn nhẫn cự tuyệt.
13
Xuy yên niểu niểu bao mễ phạn, trà hương liễu nhiễu thốn phiền ưu
[Khói bếp lượn lờ nấu cơm ngô, hương trà quấn quýt cởi ưu phiền]
—-
Dư Tĩnh cuối cùng có điểm hiểu được, xem ra thiếu niên này là tới tìm người, mà người kia trùng hợp có bộ dạng rất giống mình.
14
Thư sinh ôn nhã hồ nữ mộ, hoàn phối đinh đương cổn tương biên
—–
Liền vào lúc này, bỗng nhiên nghe được trước nhà có tiếng nữ tử nũng nịu nhẹ gọi: “Dư công tử! Dư công tử, ngài có ở nhà không?”
Dư Tĩnh nâng giọng đáp: “Có a!”
Thấy Diêu Quang bán mị mắt đánh giá mình, y vội vàng làm sáng tỏ: “Đây là thổ dân cô nương ở khu rừng bên cạnh, trong nhà là hộ săn bắn, có khi sẽ tới tặng cho ta mấy con thú săn được.
15
Oánh triệt thủy ngạn chiêu hồn phiên, lang hào bạch tuyên ảnh hóa huyễn
[Chiêu hồn phiên phất phơ bên bờ suối, bút lông sói giấy trắng hóa ảnh huyễn]
—–
“Trong rừng trúc có cái gì?”
Thư sinh xách theo một chiếc đèn lồng giấy trắng đi ở đằng trước không quay đầu lại, cây trúc cao ngất che trăng, đường núi tối đen một mảnh, ánh sáng đèn lồng chỉ có thể soi con đường phía trước, sau lưng thư sinh chỉ còn lại tối tăm, khi y quay đầu lại, nửa khuôn mặt thanh tú ẩn vào trong âm ảnh, sâu thẳm đáng sợ.
16
Hắc sa cuồng phóng bàn long tứ, tỏa yêu yên năng tác phù đồ
—-
Đúng như Dư Tĩnh nói, mặt trăng trên bầu trời thủy chung không lặn, vả lại còn tròn vành vạnh soi sánh nơi nơi, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
17
Vô thường diện tiền trở câu hồn, dữ quân cộng ước lộ đồng đồ
[Trước mặt Vô Thường cản câu hồn, cùng quân ước hẹn đi cùng đường]
—-
Thanh Loan điểu giương cánh bay cao, mang hắn về tới rừng trúc.
18
Diêu Quang tuy rằng miệng nói cay nghiệt, nhưng vẫn cho Dư Tĩnh tĩnh dưỡng ba ngày mới khởi hành xuất phát.
Dư Tĩnh đi thật ra sạch sẽ lưu loát, cũng không lo lắng đồ đạc trong nhà bị trộm, ấn theo lời y nói, nếu loạn phần cương sau nhà thật sự có quỷ, trúc ốc này coi như là quỷ ốc, phỏng chừng không ai có can đảm nhớ thương đồ đạc bên trong, lại nói bất quá cũng là mấy cái nồi niêu chảo chén.
19 《 Hoa Dương Quốc Chí 》 có viết “Đất Nam Trung càng đi càng khó. ” Địa tiếp Vu Ba, nam tiếp Vu Việt, bắc cùng Tần phân, tây yểm Nga Ba, xưng là Hoa Dương.
20
Hoang dã phá miếu môn tà quải, tá túc nhất tiêu ngộ lão ti
[Hoang dã miếu đổ cửa ngả nghiêng, tá túc một đêm gặp lão ti]
—-
Diêu Quang thuận theo phương hướng y chỉ mà nhìn lại, nhận ra trong rừng mơ hồ có bóng nhà.