1 Phùng Cổ Đạo: Người hướng chỗ cao đi, nước hướng chỗ thấp chảy
NHẤT
Cuối năm, sương lạnh thấu xương.
Phùng Cổ Đạo co ro dưới mái hiên, liều mạng xiết chặt chiếc áo khoác không cũ không mới trên người mình, để che đi gió lạnh đang thổi khắp hang cùng ngõ hẻm.
2 NGŨ
Dần dần, Phùng Cổ Đạo và A Lục quen thuộc, rốt cuộc biết được nguyên nhân bọn họ qua thôn không vào.
A Lục nói, “Hầu gia ngại gà thối, chó thối, người cũng thối.
3 BÁT
Bụng đói mà uống nhiều nước như vậy tuyệt đối không phải một chuyện khoái trá, nhất là phải không ngừng nhảy xuống xe ngựa, lại không ngừng đuổi theo nhảy lên lại.
4 Tiết Linh Bích: Đáng ghét hơn so với làm chuyện đáng ghét chính là,
làm cùng với người đáng ghét.
NHẤT
Phùng Cổ Đạo quả nhiên tìm về rất nhiều cành cây.
5 TỨ
Đang nói, trung niên phụ nhân đã dẫn một trung niên hán tử đi tới. Trung niên hán tử này có niên kỷ xấp xỉ trung niên phụ nhân, toàn trên trên dưới lại lộ ra khí tức văn nhân không hợp với bộ y sam trên người.
6 THẤT
Tới Tỏa Hoàng trấn thì mặt trời đã sắp lặn.
Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích mỗi người một cây quải trượng, mồ hôi đầm đìa xuất hiện ở đầu trấn.
7 Phùng Cổ Đạo: Vừa vào cửa quan thâm tự hải, bên dưới đại thụ hảo thừa lương.
NHẤT
Tiết Linh Bích thả cái chung lên bàn, ánh mắt nhìn nó như đang nhìn xuyên tràng độc dược*, “Bản hầu muốn yên tĩnh một mình.
8 TỨ
Tiết Linh Bích: Gió lớn sóng trào, sao có thể để y một mình giãy dụa trong kinh đào hãi lãng?
Trải qua tam thôi tứ thỉnh, Phùng Cổ Đạo rốt cuộc cũng cà rề cà rề đi tới thư phòng.
9 THẤT
Ý đồ đến của Hộ bộ thượng thư lúc đầu Phùng Cổ Đạo còn đoán vài ngày, sau đó theo chân Tết Nguyên Đán đang tới gần, liền ném ra sau đầu.
Tất cả mọi người trong hầu phủ vì tân niên mà bận trước bận sau, Tông Vô Ngôn ngay cả bước đi cũng không thấy gót chân chạm đất.
10 Tiết Linh Bích: Có loại người, rõ ràng đáng đánh, rồi lại không nỡ đánh.
NHẤT
Tiết Linh Bích nhìn đỉnh giường, “Hoàng thượng muốn truy phong phụ thân ta làm Trấn Quốc Công.
11 TỨ
Phía sau truyền ra thanh âm của hoàng đế, “Là trẫm mời hắn tới. ”
Viên Ngạo Sách khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt đảo qua băng gạc ẩn trong cổ áo y, “Ngươi nên tĩnh dưỡng nhiều chút.
12 THẤT
“Nếu hoàng thượng ân chuẩn khôi phục Ma giáo, vậy không phải Hầu gia…” Phùng Cổ Đạo liếc đến Tông Vô Ngôn, bỗng nhiên ngừng lại. Hắn không biết Tông Vô Ngôn biết được bao nhiêu về chuyện lão tướng quân.
13 Phùng Cổ Đạo: Một bôi Bích Loa Xuân, uống ra thảm kịch.
NHẤT
Phùng Cổ Đạo vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, “Hầu gia nói đùa, hạ quan chỉ là một tiểu quan lục phẩm, ngay cả mép bàn của Sử đại nhân còn không chạm tới, càng khỏi nói tới việc đánh đồng với các vị đại nhân đây.
14 TỨ
Phùng Cổ Đạo trở về phòng.
Trong không khí phiêu đãng mùi máu tươi như có như không.
Hắn nhìn xuống gầm giường, thần tình như có chút suy tư.
15 THẤT
Hoàng công công đến bên hoàng đế một lúc, thấy hoàng đế, Tuyết Y Hầu và Sử thái sư cùng các đại thần trong triều đang hướng về tượng phật lễ bái, lại rón rén lui ra.
16 Tiết Linh Bích: Có nợ hay không, cam tâm tình nguyện.
NHẤT
Mắt thấy chân trái đã bước qua bậc cửa, Phùng Cổ Đạo vươn tay vịn khung cửa, vững vàng chôn chân tại chỗ, mỉm cười nói với Tiết Linh Bích vừa quay đầu lại, “Ta đói bụng.
17 TỨ
Mấy ngày nay, thành Khai Phong đều bị bao phủ trong tinh phong huyết vũ, đao quang kiếm ảnh.
Không ai xác định được trận hỗn chiến này rốt cuộc đã bắt đầu như thế nào, bắt đầu vì nguyên nhân nào.
18 THẤT
Giờ Dậu canh ba. (khoảng 6h chiều)
Ánh tà dương cuối cùng vừa tắt, sắc trời xen giữa xám và vàng.
Hình ảnh của hai chiếc đĩa trên bàn dần dần mơ hồ.
19 Phùng Cổ Đạo: Ta tuy rằng gạt người, nhưng không thích gạt người.
NHẤT
Chờ bọn họ leo lên tuyết sơn, đã sắp tới buổi trưa.
Đệ tử phái Thiên Sơn lấy ra lương khô, chia cho mọi người vừa đi vừa ăn.
20 TỨ
Giờ tý (23h-1h) sắp tới, bên ngoài vẫn là một màu xám.
Tiết Linh Bích tuy từ nãy tới giờ vẫn tựa trên vách động nhắm mắt dưỡng thần, nhưng đáy lòng lại yên lặng tính thời gian.