1 Đến hôn lễ đoạt tân nương tử hẳn ai cũng đã xem qua đi? Phim trên TV cho trẻ con vẫn thường thấy chiếu loại này á~ Nhưng mà đây chú rể lại bị một tên kì quái không quen không biết cướp chạy lại là cái loại sự tình gì? Nói gì? Cái tên quái gở này vốn là một GAY, thích chú rể??? Sai! Hắn thích phụ nữ! Trọng yếu nhất là———hắn căn bản không có quen biết chú rể! (=.
2 Bối Hiểu Ninh thật vất vả mới thích ứng được với cái tốc độ lái xe khủng khiếp, hắn từ phía sau xe cố bò lên mà bắt đầu mắng: “Ngươi là ai hả?! Bệnh thần kinh! Dừng xe!…”
Chi dát—-, đông! Một cước lập tức phanh lại, Bối Hiểu Ninh trực tiếp đập đầu vào lưng ghế trước.
3 Trương Suất ra mở cửa, nhìn thấy Bối Hiểu Ninh câu đầu tiên chính là: “Ai yô! Tiểu tân lang đại nhân, mau vào!”
Bối Hiểu Ninh thay dép lê, đi theo Trương Suất vào phòng bếp, “Ngươi đang làm gì?”
“Nấu mì ăn liền.
4 Đêm nay rút cục Bối Hiểu An sâu sắc nhận ra mình đúng là đã không biết chọn bạn mà chơi rồi. (=. = đâu e thấy mấy ảnh là bạn tốt hết mà :”3)
Lúc chuẩn bị rời khỏi quán bar, Bối Hiểu Ninh cho rằng mình cũng nên tìm Lăng Tiếu nói một câu nhưng xuống dưới lầu nhìn quét một vòng cũng không thấy bóng y đâu.
5 Xe chạy trên đường được một lát, Bối Hiểu Ninh nãy giờ vẫn không nói gì. Lăng Tiếu nhìn kỹ hắn trong gương một cái, “Nghe Vương Tinh nói ngươi bây giờ không dám về nhà a?”
Bối Hiểu Ninh vẫn tiếp tục im lặng.
6 Bối Hiểu Ninh rốt cuộc cũng ngủ không được, đành dứt khoát đứng lên ngồi vào ghế salon, chăm chú cân nhắc nơi kế tiếp mình có thể đi. Suy đi tính lại hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cũng Bối Hiểu Ninh quyết định trước hết cứ gọi cho mấy người lúc thường hay quan hệ hay đồng nghiệp thử xem.
7 Hai cái tên lớn đầu, ở tại Cốt Đầu quán nhà người ta lăn qua lăn lại vừa kẹp vừa hút (xương) qua gần hai giờ đồng hồ mới giải quyết xong cái bữa tối ‘Đơn giản chút’ ý giải quyết xong.
8 Trên sân khấu thay một ban nhạc khác, hát thật to một bài hát kinh điển cũ mèm nhớ chuyện xưa gì đấy. Bối Hiểu Ninh luẩn quẩn đi theo Lăng Tiếu ra căn phòng phía sau, đến gian hóa trang.
9 “Ngươi nói cái gì?!”
“Ta nói ngươi hí hoáy với mấy bông hoa nhìn rất đẹp nha, như một đại cô nương á. ” (tiểu mĩ nhơn chứ ta ơi~♥)
Đông! Bối Hiểu Ninh thả luôn bình hoa lên mặt quầy bar, “Đói bụng, ăn cái gì đi!”
Không thèm để ý mấy lời Lăng Tiếu nói, Bối Hiểu Ninh buồn bực bắt đầu ăn trước.
10 Đến siêu thị, Bối Hiểu Ninh mới sâu sắc thấu hiểu được cái gì gọi là cuồng mua sắm (shopaholic =]]), chính là giống như cái tên Lăng Tiếu này – bất kể mua cái gì cũng mua với số lượng lớn, làm cho người ta có cảm giác đã đạt tới trình độ… bệnh.
11 Lăng Tiếu xắt một miếng bít tết nhét vòa miệng, “Ngươi năm nay rốt cuộc là bao nhiêu tuổi rồi a?”
“Hai mươi tám. ”
“Sinh nhật bao giờ?”
“Cuối tháng năm dương lịch.
12 Lúc Lăng Tiếu lười nhác vặn vẹo cái thắt lưng bước ra từ phòng ngủ, sớm bắt gặp Bối Hiểu Ninh đang ngồi trên ghế salon bấm bấm đầu ngón tay.
“Ngươi đang tính toán cái gì vậy, Thái thượng lão quân?”
Bối Hiểu Ninh ngẩng đầu, “Ân, ta đang tính đã ở chỗ này của ngươi vài ngày rồi, chắc cũng nên gọi điện cho mẹ ta một cái.
13 Không lâu sau đó, trên cửa rốt cục cũng truyền đến tiếng chuyển động của cái chìa khóa. Bối Hiểu Ninh ‘tạch’ một cái từ trên ghế salon nhảy dựng lên, chạy ngay tới cửa.
14 Tayphải của Lăng Tiếu bó thạch cao vào thành một cục to, Bối Hiểu Ninh phải mất sức mãi mới cởi được âu phục trên người y ra. Sau đó lại phải cẩn thận từng ly từng tý gỡ cổ áo T-shirt bị vướng, tránh chỗ bị thương, cuối cùng mới đưa được đầu Lăng Tiếu bị mắc trong áo ra.
15 Buổi sáng Bối Hiểu Ninh làm tốt cháo rồi luộc trứng gà, cũng làm thêm canh nấm.
Theo như Lâm Uy dặn dò, hôm nay chính là ngày đi đổi thuốc.
Ăn xong điểm tâm, Bối Hiểu Ninh đơn giản thu thập một chút.
16 Hàm răng Bối Hiểu Ninh còn chưa kịp khép lại, đầu lưỡi của Lăng Tiếu liền bừng bừng khí thế mà vọt tiến vào. Miếng bọt biển trên tay Bối Hiểu Ninh rơi xuống nước, hắn theo bản năng cố giãy giụa đẩy bả vai Lăng Tiếu hai cái, nhưng cánh tay Lăng Tiếu gắt gao mà giữ chặt cổ hắn, khiến đầu hắn không thể nào động đậy.
17 Bối Hiểu Ninh đi suốt đêm trở về nhà. Phòng ngủ vẫn được trang trí như phòng tân hôn, trên giường còn để một cái chăn uyên ương đỏ rực mới tinh cứ như đang ở đó cười nhạo hắn.
18 Trên đường, Bối Hiểu Ninh một mực hung hăng mà tự mắng chính mình: Bối Hiểu Ninh! Trong đầu ngươi bộ toàn phân hay sao?! Liều chết mà làm cao cái gì?! Tại sao không gọi điện thoại sớm một chút?! Nếu y thực sự xảy ra chuyện gì thì tốt nhất ngươi tự đập đầu vào tường chết luôn đi!
Tới quán bar, Bối Hiểu Ninh trực tiếp chạy thẳng lên lầu 2 đến gõ cửa phòng làm việc của Lăng Tiếu.
19 Bối Hiểu Ninh trong ngực vừa kiềm chế lại vừa ủy khuất, hắn cắn răng một cái: mẹ kiếp! Đã như vậy rồi, chơi luôn! Ai sợ ai?! Không đợi Bối Hiểu Ninh nói thêm cái gì, Lăng Tiếu nhẹ nhàng cắn cắn vành tai hắn, mơ hồ nói một câu, “Phòng ngủ ở đâu?”
Từ lỗ tai Bối Hiểu Ninh truyền xuống sống lưng một dòng điện, “Không nói cho ngươi.
20 Được cho ăn một chầu ‘bữa chính’, Bối Hiểu Ninh bị ăn đến cả người xụi lơ, hạ thân tê dại. Cả hắn lẫn Lăng Tiếu đều là một đêm không ngủ (ó. Õ lần đầu đó nha…), vừa thêm sáng sớm lăn qua lăn lại đến giữa trưa, mãi tại lúc cuối cùng Lăng Tiếu cảm thấy mĩ mãn rồi, hai người liền sảng khoái ôm nhau nặng nề chìm vào ngủ.