1 Trong căn phòng nhỏ chật chội chỉ hơn mười mét vuông ngập tràn mùi máu tươi nồng, men theo mùi này có thể tìm đến nhà vệ sinh, trong đó chỉ thấy một nam thanh niên trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng đang ho đến tê tâm phế liệt trên thành bồn cầu, nền gạch dưới sàn cũng nhiễm máu, mà nguyên bản làn nước trong nơi bồn cầu cũng bị máu nhuộm đến đỏ ngầu.
2 Đi sâu vào chung cư, trong hành lang cả tòa nhà không hề có ngọn đèn chiếu sáng nào,đã vậy mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Hàn Diệp Tu phải nhịn xuống chán ghét mà cầm lấy điện thoại nhờ ánh sáng màn hình soi chiếu đường đi.
3 Hàn Diệp Tu là bị tiếng chuông di động đánh thức,chỉ là hắn không có nhận ra sự khác thường của tiếng chuông này. . Theo thói quen hắn cầm lấy di động trên tủ đầu giường xuống, ấn vào nút nghe liền truyền đến thanh âm lo lắng của nữ nhân viên ở đầu dây bên kia:
“Hàn tổng, còn mười phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu, cổ đông đã đến gần như đông đủ rồi, xin hỏi bây giờ ngài đang ở đâu?”
Hiển nhiên không phải là thanh âm thuần thục của thư kí khiến Hàn Diệp Tu nhíu mày: “Tôi không nhớ rõ hôm nay có cuộc họp cổ đông”.
4 Không muốn mình cự tuyệt? A…dưới đáy lòng Vân Hề nở nụ cười trào phúng, lúc trước cậu cầu xin hắn thì hắn cự tuyệt thẳng thừng đuổi cậu đi, cuối cùng đổi lấy chỉ là lạnh lùng của Hàn Diệp Tu cùng một số tiền lớn của hắn.
5 Nghe được đầu dây bên kia vang lên một tràng cười lớn, Vân Hề không khỏi trợn trắng mắt, cậu không rõ lắm, chỉ vừa dứt câu muốn ly khai Hàn Diệp Tu thì Đường Hạo cười lớn sung sướng như vừa trúng giải độc đắc.
6 Nhìn vẻ mặt Hàn Diệp tu chăm chú nói “nhớ em” với mình, Vân Hề nhất thời có chút ngẩn ra, nghi hoặc trong lòng càng thêm nặng nề. Hàn Diệp Tu hôm nay rất khác thường, bất luận là lời nói hay hành động đều khác biệt so với bốn năm trước.
7 Bởi vì vừa mới hạ sốt, hơn nữa đêm qua Vân Hề còn bị Hàn Diệp Tu đánh đập dằn vặt cả đêm, cho nên cậu chạy chạy không được bao lâu liền bị hắn vòng tay ôm chặt vào lòng.
8 Ngay sau khi tiếng chuông báo tan học vang lên lần thứ nhất Vân Hề nhanh chóng thu dọn xong xong sách vở trền bàn của mình bỏ vào túi xách, đi thẳng ra khỏi phòng học, cậu chưa bao giờ thấy thoải mái như hiện tại kể từ khi sống lại đến nay.
9 Hàn Diệp Tu cúp điện thoại, gượng ép cười cười: ‘Em ấy có khả năng đã bận,dịp khác sẽ giới thiệu cho cậu và em ấy làm quen. ”
Dịch Dương ngồi trên ghế phó lái nhún vai không nói gì, quay đầu nhìn dòng người qua lại nơi cổng trường nói: “ Nếu như cậu biết phòng học cậu ấy thì có thể tìm được, dù sao cũng không mất nhiều thời gian lắm đâu.
10 Đường Hạo có chút không tán thành đối với chuyện Vân Hề chuẩn bị chơi cổ phiếu kiếm tiền, mặc dù vậy y vẫn giúp cậu làm tốt chuyện mở tài khoản, thế nhưng trong lòng vẫn ít nhiều có nghi ngờ.
11 Vân hề không nghĩ đến mình chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm với Đường Hạo cũng có thể vô tình gặp phải Hàn Diệp Tu, nếu như bọn họ về sớm vài phút hoặc muộn đi vài phút thì có lẽ cậu đã không phải ngây ngốc như thế này.
12 Đối với hối hận của Hàn Diệp Tu, Vân Hề không nghe cũng không thấy được, lúc này cậu đang ngồi trong xe của Đường Hạo, biểu hiện yếu ớt lúc nãy cũng biến mất không tung tích, đổi lại chỉ có khuôn mặt lạnh lùng đạm bạc.
13 Vân Hề nói xong câu kia khiến Hàn Diệp Tu yên tâm lái xe liền không còn gì để nói, vì không muốn hắn thấy được sự chán ghét trong mắt mình cậu vẫn giữ nguyên tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng ót đối mặt với Hàn Diệp Tu.
14 Hàn Diệp Tu thấy Vân Hề vẫn cúi đầu không nói lời nào thì có chút lo lắng, hắn nhớ kĩ thời điểm này trước khi trọng sinh, khi hắn đem chiếc điện thoại này cho Vân Hề, cậu đã rất vui mừng mà xem như bảo bối quý giá giữ gìn cần thận.
15 Bởi vì điều kiện ánh sáng không tốt cho nên Hàn Diệp Tu không mấy chú ý đến biểu hiện khác thường của Vân Hề, chỉ có thiếu niên kia dường như đã nhận ra ánh mắt chán ghét của cậu nhìn mình.
16 Vân Hề mặt không đổi sắc, lãnh đạm nhìn chằm chằm Lê Tích đang ngồi đối diện mình. Nếu ngay cả vẻ mặt của Lê Tích mà cậu còn không hiểu, thì tình yêu giữa cậu và Hàn Diệp suốt sáu năm nay đúng là vô nghĩa.
17 “Tính đến ngày hôm nay, hầu hết ngành công nghiệp vẫn đang tiếp tục suy thoái, nhưng ngành công nghiệp điện tử mới lại phát triển mạnh, trong đó cổ phiếu của tập đoàn Hạo Hãn đã tăng vọt mười ngày nay.
18 Chiếc xe Benz vẫn chạy bon bon trên đường, Vân Hề đang ngồi trên ghế phó lái, trầm mặc ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Lúc nãy cậu bỏ rơi Hàn Diệp Tu chạy theo Đường Hạo, là do lo lắng hắn có thể phát giận, dù sao tiền án của hắn cũng nhiều lắm, nếu quả thực chọc giận hắn, cho dù đang có nhiều người xung quanh hắn cũng không nể mặt đâu.
19 Hàn Diệp Tu nắm chặt tay, sau đó lại buông ra, nói không lưu loát: “Vân Hề, anh đã nói… sẽ không ra tay đánh em nữa. ”
Thân thể Vân hề vẫn run lên, sau cùng mới “ừm” một tiếng thật nhỏ.
20 Vân Hề gác chân này lên chân kia, một tay chống cằm một tay cầm ly rượu lắc qua lắc lại, hai mắt cậu híp lại nhìn Lê Tích đang tiến đến gần mình. Hôm qua Hàn Diệp Tu đã hứa với cậu sẽ không gặp lại y nữa, mà tiệc rượu hôm nay y lại tiếp tục xuất hiện, cũng không biết là Lê Tích tự mình đến đây hay là Hàn Diệp Tu gửi thiệp mời, nhưng với tính cách của y khả năng cao là vế thứ nhất rồi.