1 Thật sự thì nó cũng chả biết từ khi nào mà mọi người bắt đầu gọi nó như vậy nữa. . Ban đầu bị gọi như vậy cảm giác hơi khó chịu và phô trương một chút, nhưng dần dần quen, coi đó như chuyện thường.
2 Một ngày trước valentine. .
Tôi là một thằng con trai bình thường, thậm chí còn bình thường quá mức, đến cả bố mẹ tôi còn nhiều lúc không biết tới sự tồn tại của tôi.
3 Nó ngồi một mình giữa lán xe. .
Và nó khóc như chưa bao giờ được khóc. Tình cảm bao lâu nay của nó. . món quà tự tay nó làm. . bao nhiêu tâm huyết.
4 Tối thứ 4, một tuần sau đó.
Cuộc sống của tôi vẫn bình ổn như thế.
Một người con gái xấu xa như vậy sao có thể làm tôi buồn quá lâu. Nhưng thật lòng mà nói, mỗi lần thấy cô ấy đi chung với Phương.
5 -Tuấn, sao cậu lại ở đây?! - Kim vỗ vai tôi, cô ấy đang nháo nhác đi tìm gì đó.
-Thì tới dự party! - tôi trả lời vẻ điềm nhiên - cậu tìm Hương à?! Cô ấy đang bét nhè ở kia kìa, mau ra can đi!! Tên Phương đó không tốt đẹp gì đâu!
-Nhưng người Hương muốn không phải tớ.