1 “Tháng sáu ngày hai mươi, Anh quốc tạ ơn đại học Rumsfeld đã làm đại biểu cho trung tâm khoa học gia tế bào sinh vật, trên giảng đài chính là cuộc họp sinh sản nhân loại cùng phôi thai học Châu Âu được họp hằng năm, và thông báo đến các nam nhân: ‘ nam tính đã có khả năng lấy tinh trùng cùng tế bào của mình để tạo ra trứng thụ tinh, sinh dục ra con của mình.
2 Tất cả hộ sĩ bác sĩ ở bệnh viện đều tiếc thay cho hắn, nghĩ rằng hắn đã đắc tội với lãnh đạo của bệnh viện mới bị an bài đến cái loại phòng này, nhưng kỳ thật đây là vì hắn năn nỉ viện trưởng ba ngày ba đêm mới có được, thật sự là công tác mà hắn tha thiết ước mơ.
3 “Ha ha ha ha ── ta thành công!” Tiêu Tiểu Nhạc cầm ống nghiệm, hoa chân múa tay vui sướng đối với một nam hài văn nhược một cái mang kính mắt nói: “Trứng thụ tinh do tinh trùng của hắn cùng tế bào máu mà chị đã lựa chọn, tùy thời có thể đưa vào phẫu thuật!”
“Biểu tỷ…” Văn nhược nam hài có chút nghi hoặc hỏi: “Vì cái gì không trực tiếp tuyển dụng máu của chính người kia dùng để bồi dưỡng chứ?”
“Em biết cái gì, dùng máu của hắn thì chẵng khác nào họ hàng gần kết hôn!” Tiêu Tiểu Nhạc trừng mắt nhìn nam hài một cái, lại đắc ý nói: “Ánh mắt của chị thật sự là rất, liếc mắt một cái liền chọn trúng máu của nam nhân to lớn kia, máu của cậu ta thật đúng là không chịu thua kém a…”
“Như vậy… Chị là muốn đưa trứng thụ tinh vào bên trong người kia sao?” Nam hài sợ hãi hỏi: “Chúng ta… Làm sao mà bỏ vào được? Mổ sao?”
“Này… Ta còn đang nghiên cứu, còn chưa nghĩ ra…” Tiêu Tiểu Nhạc đem thụ tinh trứng bỏ vào hòm làm lạnh.
4 Vốn ngày đó, Mạc Bảo Bảo là muốn đi Lam bang tìm Huống Đông Tuần bồi đắp một chút cảm tình, nhưng không đợi hắn xuất môn, Huống Đông Tuần đã tự mình đến thăm.
5 Gần đây phụ nữ có thai như thế nào càng nhiều, khiến lượng công việc của nàng lập tức tăng lớn, chính là, thai phụ mà nàng một lòng chờ đợi lại không có xuất hiện, làm cho nàng đối với công tác này tâm sinh chán ghét ── lúc trước lựa chọn khoa phụ sản thuần túy là cùng Mạc Bảo Bảo hờn dỗi, xem ra, nàng vẫn nên quay về với ban đầu đi, trở về làm ngoại khoa tim thôi…
Nàng vừa định kêu vị kế tiếp, cánh cửa đã bị đá văng, Mạc Bảo Bảo như một trận gió tiến vào.
6 Sau khi Huống Đông Tuần trở lại Lam Viên liền trực tiếp đi tới phòng bệnh vừa được chuẩn bị tốt, y cũng nghĩ nên mời bác sĩ về đấy, nhưng không nghĩ tới Mạc Bảo Bảo cùng Tiêu Tiểu Nhạc lại bị ném vào để khám bệnh cho y, vốn y còn rất là phẫn nộ, sau lại nghĩ qua nghĩ lại, y đã bị ”bệnh” kinh hãi thế tục như thế thì làm sao có thể đi mời bác sĩ?!
Lúc này y cũng mới biết được, các cấp dưới của y cũng không biết y ── mang thai, A Xương mặc dù miệng rộng, nhưng vẫn là biết nặng nhẹ không đi nói lung tung, người biết rõ duy nhất là lão phu nhân, điều này làm cho y hơi cảm thấy an ủi, rồi lại có chút lo lắng.
7 Bởi vì thời gian không còn nhiều lắm, cho nên hết thảy đều làm dơn giản, cũng có đánh điện báo thiếp cưới cùng tham gia tiệc rươu, chỉ là đơn giản địa bố trí, chờ đến lúc cuối tháng, bên trong Lam Viên đã chuẩn bị xong cho hôn lễ rất tốt.
8 “Ta gọi điện thoại cho Lam Viên, bọn họ nói ngươi đã rời khỏi… Ngươi tới vừa lúc, Bảo Bảo hắn ── ”
“Câm miệng!” Y hét lớn một câu đánh gãy lời của tiểu Nhạc, sau đó đẩy cửa phòng bệnh ra đi vào đi, Mạc Bảo Bảo lẳng lặng nằm ở trên giường, tĩnh lăng giống như hô hấp đã đình chỉ.
9 Mấy giờ sau, Huống Đông Tuần thức tỉnh, mở mắt ra, người thứ nhất nhìn thấy lại là khuôn mặt anh tuấn của Pitt đến nỗi khiến y muốn đánh một đấm vào bộ mặt đó.
10 Từ tháng năm tới nay, Mạc Bảo Bảo cùng Pitt trằn trọc từ Rumsfeld đi vào Luân Đôn, trải qua vô số chuyên gia hội chẩn cùng các loại phương pháp trị liệu, rốt cục cũng có hiệu quả, tay phải của hắn đã khôi phục linh hoạt, đã không còn bệnh trạng run tay.
11 Đến khi đến đó, mặc kệ là nhân viên công tác trong bệnh viện hay là trên dưới Lam Bang, đều cho rằng Huống Đông Tuần chính là đã bị tập kích, không ai đem lần bị thương này của y cùng đứa nhỏ bỗng nhiên xuất hiện liên hệ lại.
12 “Hai cái vương bát đản này chết ở chỗ nào rồi ——”Nàng ăn mặc lộng lẫy giơ giày cao gót ở trên bờ cát chận chân. ”Hôm nay là hôn lễ của bọn họ a, thần phụ hòa thân hữu đều chờ ở giáo đường, hai người bọn họ chết ở chỗ nào rồi?”
“Có lẽ có chuyện gì nên trì hoãn rồi…” Pitt một tay cầm dù che nắng, trong lòng ôm Huống Ái Bảo đã hơn ba tháng, đã muốn hoàn toàn bỏ sữa.