1
Đồng hồ báo thức vang lên.
…… Ồn quá đi.
Tương Duyệt mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, cố hết sức nâng tay ấn tắt chuông báo, vẫn còn cảm thấy buồn ngủ.
2
Vài ngày sau, Tương Duyệt đi đến sân bay, trong lòng lưu luyến không rời tiễn hai vị phụ thân chuẩn bị lên đường xuất ngoại.
Không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, có lẽ là do ở trước mặt trưởng bối cần phải miễn cưỡng tỏ vẻ có trách nhiệm một chút, Hoắc Trọng Cẩm thế nhưng tự mình lái xe đưa cậu đến sân bay.
3 Thời gian sinh hoạt cùng nhau dần dần gia tăng, mới đầu Tương Duyệt cho rằng đối phương đi sớm về muộn chủ yếu là do không muốn nhìn thấy cậu, nhưng say này mới phát hiện căn bản không phải như vậy, Hoắc Trọng Cẩm bận rộn công tác một thời gian sau đó giảm xuống.
4 Hoắc Trọng Cẩm cố ý đem tiết tấu thả chậm. Anh đang chờ đợi Tương Duyệt kêu dừng, thế nhưng ngoài ý muốn là, anh từ đầu tới đuôi đều không đợi được lời cự tuyệt của đối phương.
5 Toàn bộ thời gian ăn cơm trưa, cứ nghĩ đến thần sắc hiểu rõ của Tiền Sĩ Tranh, Tương Duyệt lại thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhưng mà Tiền Sĩ Tranh là bạn của cậu, lại còn lấy lý do thăm bệnh mà đến, thực sự không thể đem Tiền Sĩ Tranh đuổi về được, chỉ có thể để cậu ta cùng Hoắc Trọng Cẩm hai mặt nhìn nhau…… Cậu lặng lẽ giương mắt nhìn Tiền Sĩ Tranh, cậu ta đang yên lặng ăn, sau khi chú ý tới ánh mắt của cậu liền nhíu mi mở miệng nói: “Cậu lại kén ăn.
6
Tương Duyệt có cảm giác vô cùng xấu hổ.
Không chỉ là vì ở cùng một chỗ với Hoắc Trọng Cẩm, mà còn bởi vì chuyện mình trượt chân lúc trước. Mặc dù biết đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng cậu cũng không muốn lộ ra nhiều bộ dáng mất mặt trước mặt đối phương.
7
Tương Duyệt xoa xoa mắt.
Cậu cảm thấy toàn thân đau nhức, không khỏi nhíu mày, có lẽ là do tư thế ngủ không quen, sau khi chú ý tới bản thân đang nằm sấp trên lồng ngực người nào đó, cậu lại nhớ tới sự tình vừa phát sinh tối hôm qua.
8
Hoắc Trọng Cẩm hiển nhiên ngây ngẩn cả người.
Tương Duyệt nhìn người đàn ông đối diện, tâm tình có chút phức tạp. Cậu vốn cho rằng đây chính là chấm dứt hết thảy, không ngờ đối phương còn cố ý làm ra chuyện như vậy, mặc dù thế cậu cũng muốn cho đối phương biết tâm tình của mình.
9
Khi Tương Duyệt rời khỏi phòng học đã là năm giờ chiều.
Tiền Sĩ Tranh cùng cậu sóng vai xuống lầu, thuận tay lấy từ trong ba lô ra một hộp quà đưa cho cậu, cười nói: “Sinh nhật vui vẻ.
10
Hoắc Trọng Cẩm đứng một bên, cách một khoảng nhìn bọn họ.
Hai năm trước chỉ từng gặp qua đối phương một lần, cho đến khi lại nhìn thấy lần nữa, anh mới ý thức được chính mình đối với diện mạo người trước mặt không ngờ còn nhớ rất rõ.
11 Đối phương nhất định là hiểu lầm. Tương Duyệt trong lòng bối rối, mặc dù muốn chạy qua giải thích, nhưng Hoắc Trọng Cẩm đã khởi động xe rời đi, Tương Duyệt chỉ có thể xa xa nhìn theo đối phương.
12 Tương Duyệt nằm hai ngày trên giường, bệnh tình mới chuyển biến tốt, ngoại trừ còn chút ho khan bên ngoài, trong người cũng không còn khó chịu như trước.
13 Ngoại trừ mối tình đầu thất bại, Tương Duyệt gần như không có kinh nghiệm yêu đương nào khác. Năm đó khi cùng Thẩm Duy kết giao, thực ra cũng chỉ như bạn bè bình thường, ngoại trừ ngẫu nhiên có một chút cử chỉ ái muội, ngay cả ngang nhiên nắm tay cũng rất ít, loại kinh nghiệm ít ỏi này so với Hoắc Trọng Cẩm, hoàn toàn không thể sử dụng đến.
14
“Con muốn ly hôn…” – Tương Duyệt nức nở nói – “Lần này con nhất định phải ly hôn!”
Baba ôm cậu, nhẹ nhàng an ủi vỗ về trên lưng, được đối xử như vậy, những ủy khuất cùng không cam tâm Tương Duyệt phải nếm trải trong khoảng thời gian này lại một lần nữa tràn lên.